Loạn Điểm Uyên Ương

Chương 460



Đang là cuối thu, bốn phía sảnh ngang buông xuống những tấm rèm dày. Bùi Mộc Hành và nha đầu ngồi ngay ngắn sau bàn chép lại những bài thơ phú nổi tiếng. Bùi Mộc Hành viết xong trước, đang đọc Tả truyện, nha đầu còn thiếu một bài cuối cùng là "Đằng Vương các tự". hạ nhân đặt một cái bàn nhỏ trước mặt hai người họ, tiểu Vân Tranh ôm bút mực ngồi lại.

Nha đầu mắt tinh nhìn thấy trong túi của Vân Tranh còn có một túi kẹo, giơ tay kéo áo hắn nhắc nhở: "Phụ thân đã ra lệnh, trong giờ giảng không được ăn kẹo."

Vân Tranh quay đầu lại, giọng nghiêm túc nói với tỷ tỷ: "Cái này không phải cho đệ ăn."

Nha đầu kinh ngạc: "Chẳng lẽ cho tỷ ăn?"

Vân Tranh cũng lắc đầu, chỉ vào Tuân Duẫn Hòa đang cố gắng giữ vẻ bình tĩnh ở trên, che miệng khẽ nói: "Là chuẩn bị cho phụ thân."

"Đây không phải là kẹo, đây là bánh ô mai do mẫu thân làm, phụ thân thích ăn, thế nên đệ chuẩn bị một ít cho phụ thân, nếu phụ thân không nổi giận, đệ sẽ thưởng cho phụ thân một miếng."

"..."

Đúng là đạo cao một thước, ma cao một trượng.

Nha đầu và Bùi Mộc Hành nhìn nhau, dở khóc dở cười, không thể không nói sự lanh lợi này của Vân Tranh khiến người ta không thể ghen tị.

Nha đầu giơ ngón tay cái lên với nó: “Tỷ đây cam chịu thua kém.”

Tiểu Vân Tranh cười cười, chậm rãi lấy ra một miếng bánh, đích thân bóc giấy kẹo, đưa đến miệng nha đầu.

"Thiếu của ai cũng không thể thiếu của tỷ."

Nha đầu mở miệng, Vân Tranh thành thạo đưa bánh ô mai vào miệng nàng. Nàng cắn một miếng, xoa xoa mặt đệ đệ: "Ừm, vị ngon."

Bùi Mộc Hành thu hết hành động thân mật của hai tỷ muội vào mắt, chậm rãi liếc nhìn Vân Tranh.

Vân Tranh không hề nhận ra hàn khí trong mắt của người tỷ phu tương lai.

Tuân Duẫn Hòa lấy ra bản thảo dạy nha đầu viết chữ năm đó, để Vân Tranh sao chép.

Trang giấy đầu tiên viết xong, nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, run run rẩy rẩy. Tuân Duẫn Hòa thuyết phục mình không để ý, kiên nhẫn cầm tay hắn dạy viết. Cứ như vậy mấy lần, nét chữ của Vân Tranh vẫn viết không được thẳng.

Lửa giận của Tuân Duẫn Hòa đã xộc lên đến trán, đúng lúc này, một miếng bánh được đưa đến trước mặt hắn ta.

"Hai khắc đã trôi qua, phụ thân không nổi giận, giỏi lắm, đây là bánh ô mai cho phụ thân, mẫu thân đích thân làm đó."

Tuân Duẫn Hòa: "..."

Đứa nhi tử này rốt cuộc là đầu thai từ đâu.

Ngày đầu tiên miễn cưỡng dựa vào vài viên ô mai cao mà qua được, ngày thứ hai... không hề có tiến bộ, hơn nữa nét bút càng lúc càng nhẹ nhàng, rõ ràng là sức không đủ mà sinh ra lười biếng.

Đến ngày thứ ba... kiên nhẫn của tiểu Vân Tranh đã cạn, có thể nói là chữ như gà bới.

Thấy lửa giận của phụ thân sắp bốc lên đến tận trời, Vân Tranh lập tức chạy ra sau lưng nha đầu, than thở với Tuân Duẫn Hòa.

"Cha, phụ thân đừng vội, chúng ta có thể đọc sách một ngày, nghỉ ngơi một ngày được không? Mấy nét chữ đó viết đi viết lại, nhi tử chán rồi, phụ thân để con thở một hơi được không?"

Tuân Duẫn Hòa tay cầm thước, mặt mày tái mét.

"Tỷ tỷ của con nửa ngày đã học được rồi, ta cầm tay dạy con hai ngày, con vậy mà không có chút tiến bộ nào, người khác năm tuổi đã sớm đọc thuộc lòng sách, nhận biết chữ, con đến bây giờ ngay cả bút cũng không cầm vững, còn có mặt mũi mà mặc cả?"

Vân Tranh kéo vạt váy của tỷ tỷ, yếu ớt hỏi hắn ta: "Cha, có khả năng con không phải là người có năng khiếu đọc sách không?"

Tuân Duẫn Hòa quyết định không tranh luận với hắn, hắn tưởng dùng chút mánh khóe là có thể lừa được người khác, đó là sai lầm lớn. Hắn ta ném thước đi, lại lần nữa vẫy tay với Vân Tranh: "Con lại đây, ta bảo đảm không đánh con."

Vân Tranh tin hắn ta mới lạ, mặt đầy vẻ cầu xin nhìn Vân Tê. Nàng nhìn dáng vẻ đáng thương của đệ đệ, có chút đau lòng: "Cha, hay là để con dạy Vân Tranh."

Một là sợ phụ thân tức giận mà sinh bệnh, hai là dục tốc bất đạt, đổi lại nàng dạy có lẽ sẽ có chuyển biến.

Tuân Duẫn Hòa sao có thể để nàng gánh vác trách nhiệm dạy dỗ đệ đệ, xua tay nói một cách ôn hòa: "Không liên quan đến con." Nói rồi lại lần nữa ra hiệu với Vân Tranh, giọng nói rõ ràng cao hơn.

"Con còn không lại đây?"