Bùi Mộc Hành không nhanh không chậm đi theo nàng, sắc mặt thản nhiên: "Biến mất thì thôi, ta dẫn nàng lên núi chơi."
Hai người đổi hướng, dọc theo một con đường núi phóng ngựa l*n đ*nh. Sau đó đường núi gập ghềnh, cây cối um tùm không thể cưỡi ngựa được nữa, đành phải bỏ ngựa đi bộ.
"Ta từng nuôi một con chim thất sắc trong chuồng chim trên đỉnh núi, ta dẫn nàng đi xem."
Chuyện chim thất sắc Vân Tê đã sớm nghe qua, hôm nay đến đây chính là muốn được chiêm ngưỡng.
Gió thông từng cơn thổi qua má, rất nhanh đã làm khô mồ hôi trên người cả hai.
Vân Tê bước chân nhẹ nhàng nhảy l*n đ*nh núi, đứng trên đỉnh đợi Bùi Mộc Hành. Bùi Mộc Hành không nhanh không chậm đi lên dốc theo con đường núi, thiếu nữ mặc bộ y phục cũ của hắn đứng dưới ánh hoàng hôn, ngước mắt ngắm nhìn phong cảnh, nhìn thế nào cũng thấy anh tư hiên ngang.
Hai người đến một chuồng chim trên đỉnh núi, bên trong quả nhiên có nuôi mấy con chim, có chim sẻ, có én nhỏ, và còn có một con chim thất sắc đặc biệt nổi bật, lông đuôi rực rỡ lộng lẫy, ánh sáng chói mắt.
Vân Tê chơi đùa một lát, lại thả nó bay đi.
Thấy hoàng hôn đã buông xuống, thời gian không còn sớm, hai người định xuống núi. Đúng lúc này, Vân Tê đột nhiên ôm bụng, đau đến mức không đứng thẳng lưng được.
"Tam ca ca, ta không được khỏe."
Bùi Mộc Hành thấy sắc môi nàng đột nhiên trắng bệch, trên trán đổ một lớp mồ hôi mỏng, tức thì nhíu mày, vội vàng đưa tay ra đỡ nàng: "Sao vậy?"
Vân Tê cũng không hiểu rõ lắm, nàng mượn lực miễn cưỡng đứng vững, đau đến mức vành mắt đỏ hoe: "Ta không biết, chỉ cảm thấy bụng dưới như đang trĩu xuống..."
Vân Tê muốn tự bắt mạch cho mình, nhưng ngón tay lại run rẩy, không thể tập trung tinh thần.
Bùi Mộc Hành thì lại tưởng nàng bị đau bụng, nhìn quanh bốn phía, dường như đang tìm chỗ.
Vân Tê nhìn dáng vẻ của hắn mà dở khóc dở cười, lắc đầu nói: "Hình như không phải," cơn đau ngày càng dữ dội, Vân Tê có một dự cảm không lành: "Tam ca ca, chúng ta mau xuống núi."
Bùi Mộc Hành huýt sáo một hồi, gọi một thị vệ đến, để hắn ta đi chuẩn bị xe ngựa trước.
Sau đó đỡ Vân Tê đi xuống núi, nhưng Vân Tê đi được một lúc thì thực sự không nhấc nổi chân nữa, nàng ngồi xổm trên đất, yếu ớt lắc đầu.
Bùi Mộc Hành nhìn con đường núi gập ghềnh và sắc trời dần tối, vẻ mặt ngưng trọng. Sau một hồi suy nghĩ kỹ lưỡng, hắn quả quyết lên tiếng.
"Hay là, ta cõng nàng?"
Hắn năm nay đã hơn mười bốn tuổi, cũng không phải là một thiếu niên hoàn toàn ngây ngô. Trước đây Vân Tê còn nhỏ, hai người còn bé thơ trong sáng, bây giờ Vân Tê cũng đã mười ba tuổi, nữ nhi nhà người khác mười ba tuổi đã bắt đầu bàn chuyện hôn nhân, thế nên không thể tùy tiện như lúc nhỏ được nữa.
Vì vậy hắn mới lên tiếng hỏi ý.
Vân Tê ngước mắt nhìn hắn, thiếu niên trẻ tuổi, thanh tú, thân hình thẳng tắp, đôi mắt đen láy, trầm tĩnh, đã dung hòa rất tốt sự phóng khoáng của thiếu niên và sự trầm ổn vượt xa lứa tuổi, không có sự nóng nảy của những người cùng tuổi, cũng không giống như những nam nhân trưởng thành đầy mưu mô, ưu tú đến mức không thể tả.
Bao nhiêu năm qua đã quen ở bên cạnh hắn, cùng hắn sánh bước, có được sự sảng khoái của kẻ kỳ phùng địch thủ.
Cũng đã quen với sự chăm sóc của hắn.
Vân Tê gần như không do dự, gật đầu nói được.
Bùi Mộc Hành ngồi xổm xuống trước mặt nàng.
Vân Tê nhìn tấm lưng rộng lớn, thon dài đó, quả quyết trèo lên lưng hắn. Bùi Mộc Hành cảm nhận được thân thể mềm mại áp lên, tai không nhịn được mà nóng ran, sau đó đổi sang một con đường núi vắng vẻ để xuống núi.
"Nha đầu, nếu không khỏe thì cứ nói một tiếng." Giọng nói của thiếu niên vẫn giữ được sự bình tĩnh.
Vân Tê đau đến mức ý thức hỗn loạn, qua loa gật đầu.
Nàng nằm trên vai hắn ngủ thiếp đi.
Bùi Mộc Hành cảm nhận được vai mình trĩu xuống, thân thể mềm mại không xương của thiếu nữ không một kẽ hở mà dựa vào hắn. Cổ họng Bùi Mộc Hành hơi động, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi đi xuống núi.