Gò má Vân Tê nóng ran, lại lần nữa hít một hơi thật sâu.
Con thỏ rất nhanh đã được thị vệ ôm về giao cho Ngân Hạnh. Ngân Hạnh mang theo túi y, ôm con thỏ băng bó cho nó. Lâm Thạnh đã sớm nghe Vân Tê nói, có một vị thuốc cần lấy một ít máu thỏ làm dẫn. Hôm nay đã săn được thỏ cho nàng, nàng nên vui mừng mới phải. Tiếc là Vân Tê mặt không có vẻ vui, trong lòng Lâm Thạnh tức thì lo lắng, càng lúc càng cảm thấy vừa rồi có chút mất mặt.
May mà người này là thê huynh(*) tương lai, nếu là nam nhân khác, hôm nay hắn ta thật sự đã bị so sánh thua kém rồi.
(*) thê huynh: anh vợ.
Bùi Mộc Hành giơ chân lên núi, Lâm Thạnh rất nhanh đuổi theo, hỏi hắn học bắn cung từ ai, có bí quyết gì truyền thụ không.
Vân Tê đã không muốn đi tiếp, nhưng Lâm Thạnh lại đi nhanh, nàng không còn cách nào khác đành phải theo sau.
Nàng bước từng bước theo sau, lại nghe thấy người phía trước kiên nhẫn giảng giải cho Lâm Thạnh bí quyết bắn cung. Lâm Thạnh nghe say sưa thú vị.
"Kỹ thuật bắn cung của Vân Tê cũng là do tam ca dạy sao?"
"Đúng vậy, cái gì của nàng cũng là do ta dạy."
Vân Tê phía sau bước chân loạng choạng, suýt nữa ngã về phía trước. Nàng hung hăng liếc một cái vào bóng lưng của Bùi Mộc Hành.
Người đó sau lưng dường như có mắt, dừng bước quay đầu lại nhìn nàng.
Hai mắt Vân Tê phồng lên, bị hắn bắt gặp.
Lâm Thạnh nhìn vẻ mặt vô cùng phong phú của Vân Tê, lại liếc nhìn Bùi Mộc Hành ung dung tự tại, nhớ lại lời đánh giá của Vân Tê về Bùi Mộc Hành lúc nãy, bật cười một tiếng.
"Chẳng trách Vân Tê oán trách tam ca, xem ra tam ca đối với nàng vô cùng nghiêm khắc."
Sắc mặt của Bùi Mộc Hành vẫn không nhìn ra được manh mối gì, chỉ khẽ cười một tiếng: "Nàng còn mặc y phục của ta mà lớn lên đấy."
Lâm Thạnh kinh ngạc: "Vân Tê mặc y phục của tam ca sao?"
“Ừm,” Bùi Mộc Hành tiếp tục đi về phía trước, chân giẫm lên tuyết tùng xào xạc vang: “Nàng lúc nhỏ tinh nghịch lắm, tính cách lại ngang bướng, không dễ bảo. Phụ thân nàng cưng chiều nàng, liền để nàng cải trang thành nam theo ta ra ngoài chơi, nuôi dưỡng cho nàng cái tính không coi trời đất ra gì. Nàng theo ta học võ, trong thành nhiều đứa nam nhi đều bị nàng đánh gục.”
Lâm Thạnh nhìn Vân Tê dịu dàng, khó mà tưởng tượng được lúc nhỏ nàng lại ngang ngược vô pháp: "Ngày mai ta cũng phải đấu thử với Vân Tê một trận."
Vân Tê nhắm mắt lại, dứt khoát giả vờ như không thấy gì.
Không lâu sau đã đến đỉnh núi, một màu tuyết trắng mênh mông trải dài dưới chân, cả dãy núi được bao phủ bởi một màu bạc, ngay cả thành quách xa xa cũng bị tuyết phủ, tạo thêm vài phần khí thế nghiêm nghị.
Ngân Hạnh vẫn chưa theo kịp, nhờ thị vệ mang lời nhắn nói là đã quay về xe ngựa để lấy máu.
Lâm Thạnh ghi nhớ những bí quyết mà Bùi Mộc Hành vừa truyền thụ, cầm một cây cung tên tìm một chỗ để luyện bắn.
Nam tử hán đại trượng phu ngã ở đâu thì đứng dậy ở đó.
Trên đài quan sát đỉnh núi chỉ còn lại Bùi Mộc Hành và Vân Tê.
Đây là lần đầu tiên Vân Tê đến đài quan sát. Sau khi tuyết tan trời quang, không khí trong lành, thành châu ở xa xa nhộn nhịp, sông Vị chảy qua thành, nhìn từ xa như một dải lụa.
Đứng trên cao nhìn xa, tâm trạng con người cũng trở nên rộng mở, đây chính là niềm vui khi Vân Tê đi khắp bốn phương.
Đúng lúc này, Vân Tê đột nhiên phát hiện ở một gò đất cao phía trước đài quan sát có một cây xạ can hiếm thấy. Loại thuốc này chỉ có thể gặp mà không thể cầu, Vân Tê xuống khỏi đài cao, men theo con đường nhỏ leo lên gò đất cao. Tiếc là sườn núi bị tuyết bao phủ, nàng không cẩn thận giẫm phải một hòn đá nhọn, chân trượt xuống dưới, bị trật một cái. May mà nàng có võ công, nên mới không bị ngã xuống sườn núi. Dù vậy, mắt cá chân vẫn bị thương.
Vân Tê cố nén đau đớn, leo lên gò đất cao, hái được cây xạ can đó, sau đó cẩn thận xuống dốc. Tiếc là vừa mới bước đi, mắt cá chân đã đau như bị kim châm, đau đến mức răng nàng run lên.
Lúc này phía trước có một đôi chân dừng lại, ngay sau đó người đó ngồi xổm xuống, đưa tấm lưng rộng lớn ra trước mặt nàng, giọng điệu bình thản.
"Để ta cõng nàng."