Loạn Điểm Uyên Ương

Chương 483



Mày nàng nhíu chặt, lập tức ra lệnh cho Vân Tranh: "Mau đến xe ngựa lấy hòm thuốc của ta đến đây."

Sau đó lại nói với Lâm Thạnh: "Ngân Hạnh đang cùng mẫu thân ta ở chỗ mẫu thân của huynh, phiền huynh đến đó đưa Ngân Hạnh đến đây."

Lâm Thạnh biết mình đã gây họa, trong lòng hoảng loạn, quay đầu liền rời đi. Đi được mấy bước thấy Vân Tranh còn đang hung hăng trừng mắt nhìn Bùi Mộc Hành, hắn ta không kịp nghĩ nhiều, kéo Vân Tranh một cái.

"Được rồi, mau đi lấy hòm thuốc đi."

Tiễn hai người rời đi, Vân Tê quay người lại định xem Bùi Mộc Hành, lại thấy người đó đã đi trước một bước vào trong Tam Sơn Các. Bên trong đã có hạ nhân thắp sáng đèn lồng, làm cho phòng riêng sáng trưng.

Vân Tê đi theo vào, cánh cửa đột nhiên đóng sầm lại. Hai thị vệ áo đen cũng lặng lẽ biến mất. Vân Tê lộ vẻ nghi ngờ, đang định lên tiếng, lại thấy Bùi Mộc Hành quay mặt vào tấm bình phong đứng đó, cởi áo khoác ngoài, chỉ còn lại áo trung y trắng như tuyết. Lớp áo trong bị loang ra một vệt đỏ rực rỡ. Một lát sau, áo của hắn đã cởi được một nửa, để lộ ra một tấm lưng rộng lớn, rắn chắc, cơ bắp săn chắc, đường nét rõ ràng.

Tấm lưng thon dài đó, như một ngọn núi vĩ ngạn, sừng sững trước mặt nàng.

Vân Tê xoa trán.

Vết thương không lớn, cắt đi một mảnh vải là được, hắn không cần thiết phải cởi nửa áo.

Bùi Mộc Hành là người thế nào? Trăng trong gió mát, quân tử như ngọc, bất kỳ dịp nào cũng cao quý, điềm đạm, tao nhã, sang trọng, thế mà bây giờ lại cả người đầy gai góc, cứ phải gây khó dễ cho nàng.

Bùi Mộc Hành thấy nàng chậm chạp không động, khóe miệng cười lạnh.

"Sao, người khác là bệnh nhân, ta thì không phải à?"

Vân Tê từ từ hít một hơi thật sâu. Ba năm hành y, cảnh tượng nào mà chưa từng thấy, chuyện này thì có là gì.

Máu tươi theo vết thương chảy xuống thành một vệt. Vân Tê bình tĩnh đương nhiên tiến lên lấy ra cây kim nhỏ giấu dưới tay áo, nhìn nam nhân không động đậy: "Chàng ngồi xuống, ta cầm máu cho chàng."

Giọng điệu của nàng không có chút gợn sóng, bình tĩnh, yên lặng.

Bùi Mộc Hành nghiêng mắt nhìn thiếu nữ đang cúi đầu ngoan ngoãn, trầm trầm liếc nàng một cái, vịn vào bàn dài ngồi xuống chiếc ghế nhỏ.

Vân Tê cúi người châm kim vào mấy huyệt vị xung quanh vết thương, năm cây kim châm xuống, máu dần dần chảy chậm lại, rất nhanh đã có dấu hiệu đông lại.

Bây giờ hòm thuốc không có ở bên cạnh, Vân Tê vẫn chưa tiện xử lý vết thương, liền ra lệnh: "Chàng cứ mặc áo vào trước đi, thời tiết lạnh giá, đừng để bị cảm lạnh..."

Nói chưa xong, cánh tay thon dài kia đã vươn về phía trước, kẹp chặt lấy eo thon của nàng. Vân Tê kinh hãi, thấy người mình sắp bị hắn đè lên bàn, nàng nhanh tay nhanh mắt lấy ra kim bạc...

Cảnh tượng như thế này Bùi Mộc Hành đã quá quen thuộc, đối phó cũng rất thành thạo. Vừa giữ chặt thân thể nàng đè lên bàn, vừa đi bắt lấy hai tay nàng, ngửa người ra sau để né kim bạc.

Vân Tê đoán được hắn đã sớm có phòng bị, cũng chỉ là một chiêu hư ảo. Chớp lấy thời cơ này, nàng giơ đầu gối lên thúc vào hạ bộ của hắn. Bùi Mộc Hành không ngờ nàng lại ra chiêu này, vội vàng lùi lại.

Thân thể Vân Tê được giải thoát khỏi sự kìm kẹp, vội vàng lật người nhảy lên. Tiếc là một bên cổ tay vẫn bị hắn giữ chặt trong lòng bàn tay. Nàng lại lần nữa ra chiêu đâm vào cánh tay hắn, Bùi Mộc Hành giơ tay đỡ, kim bạc đâm hụt.

Sức lực của hắn dù sao cũng mạnh hơn, võ nghệ lại cao hơn Vân Tê, rất nhanh đã trói được hai tay nàng, đè lên trên đầu nàng. Toàn bộ động tác như mây trôi nước chảy, nhanh đến không thể tin được. Vân Tê như cá nằm trên thớt, không thể động đậy.

Ánh mắt Bùi Mộc Hành sâu thẳm, ánh mắt như có gai cúi người xuống ép sát nàng.

"Đối tượng xem mắt kia của nàng mà trông thấy cảnh này, thì sẽ thế nào nhỉ?"

Giọng điệu chứa đầy sự châm chọc chua ngoa.

Vân Tê hiểu ra, nàng không chịu gả cho hắn, hắn cũng không vui khi nàng ở bên cạnh người khác.

Nàng không muốn dây dưa với hắn, vẻ mặt lạnh lùng: "Ta và hắn ta đã không còn quan hệ gì, mẫu thân hắn ta đang tìm cho hắn ta một người thê tử tốt khác, chàng không cần phải vì chuyện này mà canh cánh trong lòng."