Loạn Điểm Uyên Ương

Chương 500



Cả tòa đều dành cho Bùi Mộc Hành và Vân Tê ở, nhưng lại mở ra một sương viện nhỏ ở phía tây, Tiểu Đường liền ở đây. Hôm nay Ngân Hạnh đến kỳ kinh nguyệt, ở lại trong phủ nghỉ ngơi. Tình cờ Tiểu Đường vâng lệnh Vân Tê, đang điều chế một phương thuốc mới của lục vị địa hoàng hoàn, hôm nay cũng không đến y quán. Vân Tê làm thế nào cũng không ngờ được, mình vừa trở về, đã nghe thấy Tiểu Đường và Ngân Hạnh xảy ra tranh cãi.

"Ngân Hạnh tỷ tỷ, tại hạ từng thấy trong cổ tịch ghi chép, lá non của cây khúc hoa thảo này có độc, phải chọn sạch, chỉ để lại cành khô là được." Đây là giọng nói sang sảng của Tiểu Đường.

Ngân Hạnh ngồi ngay ngắn trên ghế nhỏ, không chút khách khí mà dạy dỗ hắn.

"Hoàn toàn tin vào sách thì thà không có sách còn hơn. Lá non có độc, nhưng lão gia tử nhà ta thường dùng nước luộc chín lá non đó để khử độc. Nước độc đã đi, lá non còn lại có thể nấu thành cao sinh cơ, có hiệu quả kỳ diệu."

"Vậy còn vị sơn thù du này thì sao, liều lượng của phương thuốc mới này và phương thuốc cũ rất khác nhau..."

Mỗi khi Ngân Hạnh giải thích một chỗ, Tiểu Đường lại đưa ra những nghi vấn mới. Ngân Hạnh kiên nhẫn giải thích, không nhịn được mà mắng hắn một trận.

"Ngươi là do cô nương nhà ta đích thân dạy dỗ, những chuyện này cô nương nhà ta đều đã dạy ngươi rồi phải không, ngươi có ngu ngốc đến mức nào, làm lâu như vậy mà vẫn chưa nhớ."

Tính tình của Tiểu Đường rất tốt, cười toe toét để mặc Ngân Hạnh mắng: "Hì hì, thái tử phi điện hạ công việc bận rộn, ta sao dám làm phiền người, thế nên chỉ có thể phiền tỷ tỷ người chịu khó nhiều hơn."

Ngân Hạnh một mực sửa lại cho hắn: "Gọi ta là cô cô!"

Tiểu Đường không quan tâm, một mực gọi là tỷ tỷ: "Ngân Hạnh tỷ tỷ còn rất trẻ, ta không gọi là cô cô đâu."

Ngân Hạnh là tâm phúc số một bên cạnh Vân Tê, lại là người nắm giữ khoa nhi của Quốc y quán, trong hoàng cung không ai sánh bằng. Đừng nói là các nội thị, nữ quan cấp dưới, ngay cả đế hậu ở trước mặt Ngân Hạnh cũng từng bị nói cho một trận. Những người khác ai dám không kính trọng nàng ta. Tính tình của Vân Tê hòa nhã, Ngân Hạnh sợ người dưới nghĩ nàng dễ lừa, thế nên sau khi vào cung, liền tỏ ra nghiêm khắc hơn. Hễ có ai phạm lỗi, đều là Ngân Hạnh ra mặt khiển trách. Trong cung ai cũng kính trọng gọi nàng một tiếng “Ngân Hạnh cô cô”.

Ngân Hạnh đã quen với cách xưng hô này.

Sau khi Vân Tê vào cung, đã để Ngân Hạnh chủ trì khoa nhi của Quốc y quán, bên cạnh thay đổi thành những cung nữ trẻ tuổi hầu hạ. Cung nữ kia nhìn thấy cảnh tượng này, che miệng cười khẽ: “Từ khi điện hạ chỉnh đốn hoàng cung, cô cô đã lâu không còn mắng người, đây là lần đầu tiên thấy nàng ta hò hét như vậy.”

Vân Tê ngạc nhiên nhìn hai người, xoa trán lắc đầu: "Mấy ngày nay hai người họ đều cãi nhau như vậy à?"

Cung nữ bật cười: "Không phải sao? Cũng không biết tại sao, Tiểu Đường thái y luôn có thể dễ dàng chọc giận Ngân Hạnh cô cô."

Lại kể lại chuyện gần đây Tiểu Đường thỉnh thoảng tìm cớ thỉnh giáo Ngân Hạnh.

Vân Tê im lặng.

Ngay từ khi Vân Tê vào cung, đã đề nghị tìm cho Ngân Hạnh một mối hôn sự tốt. Ngân Hạnh khóc lóc ầm ĩ không chịu rời xa nàng. Vân Tê dĩ nhiên sẽ không làm trái ý nàng ta, chuyện này cứ trì hoãn mãi, đến bây giờ Ngân Hạnh đã hơn hai mươi tuổi rồi.

Ngân Hạnh đối với Vân Tê, chính là như tỷ muội ruột thịt. Trong mắt nàng, Ngân Hạnh ngàn tốt vạn tốt, xứng đáng với bất kỳ người phu quân tốt nào.

Vân Tê đứng yên một lúc, không xen vào, trở về sân sau.

Hoàng hôn vừa buông xuống, cái lạnh mùa thu nổi lên bốn phía, trong sân khói bếp lượn lờ. Cảnh tượng này đối với Vân Tê không hề xa lạ. Những năm tháng đi theo ngoại tổ phụ rong ruổi nam bắc, ngày nào cũng như vậy. Chỉ là lúc đó không có nơi đến, không có ngày về, bây giờ thì khác, kinh thành có gia đình mà nàng nhớ nhung, có phụ thân nàng, mẫu thân nàng, còn có hai đứa con thơ.

Tuy có vướng bận, nhưng cảm giác ở trên đường cũng rất tốt. Vân Tê bất cứ lúc nào cũng tận hưởng sự ung dung tự tại của mỗi ngày, mỗi giờ.

Sau khi thay áo khoác ngoài, rửa tay rửa mặt, nàng ngồi ở gian thứ uống trà, vừa hỏi ma ma đang hầu hạ.

"Điện hạ đi đâu rồi? Có về dùng bữa tối không?"

Ma ma đó đáp lại: "Thưa thái tử phi điện hạ, thái tử điện hạ hôm nay đã đến Thường Châu, nói là sẽ về muộn hơn, bảo người cứ dùng bữa trước không cần đợi người."

Vân Tê cũng không quan tâm nữa: "Đi gọi Ngân Hạnh đến dùng bữa tối."

Tình cờ Ngân Hạnh cũng nghe nói Vân Tê đã trở về, liền bỏ lại chuyện ở sương viện nhỏ đến hầu hạ Vân Tê. Vân Tê thấy nàng ta tức giận chưa tan, cười hỏi.

"Sao vậy? Ai đã trêu chọc ngươi?"

Ngân Hạnh đến ngồi xuống chiếc ghế nhỏ trước mặt nàng: "Cô nương, tên Tiểu Đường đó ngu ngốc quá, đúng là dầu muối không vào."

Vân Tê ý vị sâu xa nhìn nàng ta, cười mà không nói.