Ngày rời đi, Bùi Tuần đích thân tiễn hắn ta đến đầu làng, thiếu niên nhìn những ngọn núi xanh nước biếc trong làng, lưu luyến từ biệt hắn ta.
"Thập nhị thúc, nói cho người một bí mật, ta thích Tú nhi ở làng Thanh Long bên cạnh, Thập nhị thúc giúp ta để mắt đến, đừng để phụ thân nàng gả nàng cho người khác!"
Bùi Tuần họng hơi nghẹn, cười nói: "Ngươi đi đi, Thập nhị thúc đảm bảo trong vòng ba năm sẽ tích đủ tiền sính lễ cho ta, đợi ta trở về làng là có thể cưới nàng về..."
Từng có lúc, hắn ta vì để ngồi lên vị trí tối cao đó, không từ thủ đoạn, coi tất cả người dân trong thiên hạ như những ta kiến bò dưới chân mình để tôn lên sự nắm giữ càn khôn của hắn ta.
Và bây giờ, hắn ta đội nón lá, khoác áo tơi, ngày qua năm lại, chỉ vì để những người dân này có đủ lương thực, bán được thêm một cuộn tơ sống, để dành tiền cưới được nữ nhân yêu dấu về nhà.
Thiếu niên nụ cười rạng rỡ đeo hành lý dần đi xa, giọng nói được gió xuân đưa tới.
"Thập nhị thúc, người nói lời giữ lời?"
Bóng dáng gầy gò đó dựa vào xe lăn ngồi giữa cánh đồng, gương mặt tuấn tú vẫn như xưa.
"Thập nhị thúc của ngươi có bao giờ thất tín với ai?"
Phía sau hắn ta là một vùng khói bếp nghi ngút, nhân gian ồn ào.
...
Nam Nam và Diệc An đều rất thích nhà ngoại tổ, sau khi phủ Hi Vương và Tuân phủ hợp nhất, nơi chơi của hai tỷ muội càng lớn hơn.
Vân Tê thuở nhỏ lớn lên ở rừng núi hoang dã, nàng không muốn gò bó con cái, vì vậy chưa bao giờ dùng quy củ hoàng gia để khắt khe với hai đứa. Nam Nam và Diệc An mỗi sáng sớm theo hoàng tổ phụ tập bắn cung, buổi sáng đến Hàn Lâm Viện đọc sách, ăn trưa xong, liền như ngựa hoang chạy đến Tuân phủ. Hoàng hậu xa xa nhìn bóng dáng vui vẻ của hai tỷ đệ vô cùng đau đầu.
“Nam Nam nghịch ngợm thì thôi, nhưng Diệc An là trữ quân tương lai, nàng cũng không quản một chút sao?”
Hoàng đế hơn năm mươi tuổi vẫn long lanh hổ bộ, khí thế bừng bừng. Ông vuốt râu đứng ở Phụng Thiên Điện nhìn bóng dáng của tụi trẻ con, cười lớn ha ha.
“Trẫm từ nhỏ đã rèn luyện ở biên cương, nuôi dưỡng được một thân thể cường tráng. Hành nhi theo ta học võ, cũng là long tinh hổ dược. Ngược lại, Tương nhi, khi xưa hắn là nhi tử đầu lòng của bà, bà coi hắn như con ngươi, chăm sóc chu đáo nuôi dưỡng trong đống gấm vóc. Bây giờ hắn ra sao? Con cái vẫn nên nuôi dạy thô sơ một chút thì tốt hơn, bà cứ để tỷ đệ chúng nó tự nhiên đi.”
Hoàng hậu lập tức không nói nên lời.
Đáng thương hoàng hậu là người hay lo lắng, cả ngày nhìn trước ngó sau, suy nghĩ nặng nề.
Hoàng đế thấy được sự lo lắng của bà, vỗ vỗ mu bàn tay bà, an ủi nói: "Bà đó, sở dĩ thường hay đau đầu, là vì tâm tư quá nặng. Bây giờ các con đều đã có nơi có chốn, bà chăm sóc tốt cho bản thân mới là chuyện chính."
Hoàng hậu nghe vậy đột nhiên thở dài một tiếng: "Thôi, thôi, Hành nhi không cho ta quản việc, ông cũng trách ta nhiều lời, ta hà tất phải tự chuốc lấy phiền phức!"
Hoàng hậu phất tay áo rời đi.
Buổi chiều sau một trận mưa lớn, không khí tràn ngập một luồng hơi ẩm. Vân Tê sáng sớm đã đến phủ Từ, biết được mẫu thân đã đến chùa Thanh Sơn lại quay về Quốc y quán.
Những năm này Vân Tê đã rất ít khi ngồi khám bệnh, nếu không phải là bệnh nan y, nàng cũng ít khi ra tay, dành nhiều tinh lực hơn để đào tạo người mới. Nàng đã thành lập một học xá dưới Quốc y quán, chuyên dạy các đệ tử y học.
Hạ thái y và Phạm thái y lần lượt nghỉ hưu, bây giờ Thái y viện do Hàn thái y nắm giữ, và Tiểu Đường cũng đã trở thành người kế nhiệm của Quốc y quán.
Từ khi nam hạ tuần y, Ngân Hạnh không chịu nổi sự mềm mỏng cứng rắn của Tiểu Đường, hai người cuối cùng đã kết duyên phu thê, bây giờ phu thê hai người họ coi Quốc y quán như nhà, phối hợp vô cùng ăn ý.
Vân Tê đã mời Hạ thái y và Phạm thái y đến Quốc y quán trấn giữ, lão gia tử có bạn đồng hành, ba lão nhân gia suốt ngày tụ tập lại, bàn bạc soạn một bộ y thư, để truyền lại cho hậu thế.
Lão gia tử tuổi đã cao, tóc bạc phơ, mặt mày đầy nếp nhăn, trí nhớ đã không còn tốt như trước. Vân Tê thấy thời gian không còn sớm, liền định đích thân đưa ngoại tổ phụ về Tuân gia, tiện thể đón hai đứa trẻ về.
Mưa tạnh trời quang, hoàng hôn từ trong mây lộ ra một tia ánh hồng, trải dài trên tường cung. Vân Tê vén rèm xe, ngồi trong xe ngựa cùng ngoại tổ phụ nói về thể lệ của cuốn y thư hôm nay. Nói một lúc lâu, không thấy phía sau có hồi âm, nàng quay đầu lại, lại thấy ngoại tổ phụ chống gậy tựa vào thành xe ngủ thiếp đi.
Một lát sau xe ngựa đến Tuân phủ, nàng gọi hạ nhân đến, dìu lão gia tử xuống xe.
Trong sân truyền đến tiếng cười của trẻ con, lão gia tử nghe thấy giọng nói trong trẻo như chuông bạc liền đột nhiên mở mắt.
Nam Nam lao đến cụ ngoại tổ, yêu kiều gọi.
"Lão nhân gia sao bây giờ mới về, làm Nam Nam đợi lâu lắm."
Hạ nhân mang đến một chiếc ghế mây, Vân Tê dìu lão gia tử ngồi xuống, ông tay trái kéo Nam Nam, tay phải nắm Diệc An: “Lại đây, lại đây, đều đến trước mặt cụ ngoại tổ, cụ ngoại tổ có chuyện kể cho các con nghe…”