Ám vệ lén lút nhìn hắn một cái, khâm phục sự bình tĩnh của hắn: “Khoảng một năm trước đã đính hôn, đính hôn được hai tháng thì bệ hạ ban hôn. Từ đại nhân nào dám kháng chỉ, đã lén lút trả lại canh thiếp của Tưởng công tử, nhà họ Tưởng bên đó cũng đành phải trả lại canh thiếp của thiếu phu nhân.”
(*) Canh thiếp: tờ giấy ghi ngày tháng năm sinh, dùng để xem bói hoặc hợp tuổi trong hôn nhân thời xưa.
Bùi Mộc Hành lại một hồi im lặng.
Xe ngựa từ từ tiến về Vương phủ, Bùi Mộc Hành vén một góc rèm xe, lặng lẽ nhìn ra ngoài, trời đã tối, ánh đèn trong làn mưa bụi mờ ảo dần dần lùi lại phía sau. Trong đầu hắn bất giác hiện lên hình ảnh cô nương vui vẻ cầm một con rắn nhỏ trên thảo nguyên ngày hôm đó, thật trong sáng và ngây thơ.
Bùi Mộc Hành là một người lý trí.
Vì chuyện của Tuân Vân Linh, Từ Vân Tê ở bên ngoài chịu không ít ánh mắt lạnh lùng, nhưng chưa từng oán trách một câu. Bây giờ biết được nàng đã từng đính hôn, hắn có tư cách gì để xen vào.
Bùi Mộc Hành với vẻ mặt như thường trở về Vương phủ.
Như thường lệ, hắn đến Cẩm Hòa Đường trước để thỉnh an phu thê Hỉ Vương phi. Hỉ Vương phi trên đường bị trúng gió, bệnh đau đầu lại tái phát, nên không giữ Bùi Mộc Hành ở lại dùng bữa. Bùi Mộc Hành đi thẳng về Thanh Huy Viên.
Hôm nay Từ Vân Tê sai Ngân Hạnh ra ngoài mua một vò rượu ngon về, vừa mới cho con rắn nhỏ vào, hai chủ tớ đang vây quanh cái vò thủy tinh đó mà ngắm nghía.
Rèm châu được vén lên, một bóng người cao lớn bước vào.
Ngân Hạnh xưa nay có chút sợ Bùi Mộc Hành, lặng lẽ hành lễ một cái, ôm vò thủy tinh vào phòng trong, vội vàng lui xuống.
Từ Vân Tê hai tay đan vào nhau, đứng bên cạnh giá sách cổ nhìn hắn cười: “Tam gia đã về, đã dùng bữa chưa?”
Lần này Bùi Mộc Hành nhìn nàng với vẻ mặt khá phức tạp: “Chưa.”
Từ Vân Tê bèn cho người dọn bữa, nàng đã ăn rồi, nên ngồi một bên nhìn Bùi Mộc Hành ăn.
Bùi Mộc Hành ăn vài món rồi đặt đũa xuống.
Trần ma ma dọn dẹp bát đũa ra ngoài, hai phu thê ngồi trong phòng khách uống trà.
Hơi mưa ẩm ướt theo gió lùa vào, ánh đèn lờ mờ, hai phu thê ngồi im không ai nói tiếng nào.
Từ Vân Tê nhận ra, Bùi Mộc Hành hôm nay khác với trước đây.
Hai người bọn họ đã thành thân được nửa năm, thời gian ở bên nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng Từ Vân Tê đã nắm rõ thói quen của phu quân mình. Bùi Mộc Hành ngày thường văn nhã thanh tú, đối xử với người khác khiêm tốn lễ phép, nhưng nội tâm thực chất lại lạnh lùng và thờ ơ. Đối với thê tử như nàng, chỉ cần an phận ở hậu viện, không gây phiền phức cho hắn, giúp hắn nối dõi tông đường là được, còn những chuyện khác, hắn thực sự không quan tâm.
Từ Vân Tê cũng nghĩ như vậy, hai người phối hợp với nhau, tương kính như tân.
Nhưng hôm nay tâm trạng của Bùi Mộc Hành rõ ràng có chút thay đổi, bớt đi sự khách sáo trước đây, mà thêm vào sự im lặng.
Ngày thường hắn nào có thời gian để im lặng ở chỗ nàng, sở dĩ im lặng, chắc là đã biết chuyện của nàng và Tưởng Ngọc Hà.
Ngày đó Tưởng Ngọc Hà cứu nàng, ám vệ của Bùi Mộc Hành có mặt, Trần ma ma cũng có mặt, nàng biết là không thể giấu được.
Cho dù hai phu thê họ không có tình cảm, thì chuyện này vẫn là điều cấm kỵ.
Sự im lặng của Bùi Mộc Hành không kéo dài lâu, ngược lại hắn hỏi về con rắn kia,
“Có tác dụng gì?”
Từ Vân Tê dịu dàng giải thích: “Kéo dài tuổi thọ, trừ phong thấp, hoạt huyết.” Còn có một tác dụng tráng dương nữa, Từ Vân Tê không nói.
“Cần ngâm bao lâu?” Bùi Mộc Hành rất tò mò.
Thê tử xinh đẹp dưới ánh đèn cười rộ lên, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết: “Ba tháng sau là có thể uống được, nhưng càng lâu càng tốt.”
Bùi Mộc Hành gật đầu, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt: “Lúc nào đó có thể múc một ít cho phụ vương.”
Từ Vân Tê lập tức gật đầu: “Được.”
Mưa bụi như tơ, dệt nên một tấm lưới, bao trùm cả Thanh Huy Viên, khiến lòng người cũng có chút buồn bực.
Trần ma ma đứng ngoài cửa không khỏi lo lắng, trước khi đến Tuyên phủ, hai phu thê chưa từng ngủ chung. Bây giờ trở về phủ, lại xảy ra chuyện như vậy, Trần ma ma không biết đêm nay hai phu thê họ sẽ ngủ như thế nào.
Bùi Mộc Hành liếc nhìn đồng hồ cát bằng đồng ở góc phòng, đã không còn sớm nữa, hắn hy vọng thê tử mình sẽ chủ động giữ hắn lại, để hắn biết rằng, nàng không có hai lòng.
Còn Từ Vân Tê, nàng cũng lén lút liếc nhìn bầu trời tối sầm. Rõ ràng ở hành cung mọi chuyện đều ổn cả, Bùi Mộc Hành không nói muốn ở lại, chắc là vì để ý đến chuyện kia.
Hai phu thê đều đang chờ đối phương mở lời.
...