Tuân Duẫn Hòa liếc nhìn trang phục của hoàng đế hôm nay liền hiểu ra, đây là một chiếc áo choàng cũ, đã bao nhiêu năm rồi Tuân Duẫn Hòa không biết, nhưng đoán chắc là có liên quan đến cố Chương Hiếu Huệ hoàng hậu.
“Tuân khanh à, ngươi nói xem trẫm có phải là một người cha thất bại không?” Hoàng đế đột nhiên hỏi.
Tuân Duẫn Hòa hơi sững sờ: “Bệ hạ sao lại nói vậy? Dưới gối bệ hạ có hơn mười vị vương gia, ai cũng xuất chúng, nếu người không phải là một người phụ thân tốt, thì ai là người tốt đây.”
“Ngươi đừng dỗ trẫm.” Giọng ông nửa thất vọng nửa tự giễu: “Thái tử từ nhỏ đã mồ côi mẹ, trẫm đích thân nuôi nấng nó bên cạnh, bao nhiêu năm, lại thành ra thế này.”
“Ngươi biết không? Trẫm không muốn giết nó, không chỉ là không nỡ, mà còn sợ oan uổng nó.”
Tuân Duẫn Hòa đương nhiên hiểu hoàng đế lo lắng điều gì, hắn ta hai tay đặt trên đầu gối, ánh mắt khẽ cúi: “Bệ hạ vừa là vua, vừa là một người phụ thân, phải lựa chọn giữa hai bên, nỗi khổ trong đó, thần hiểu.”
Lời nói này của Tuân Duẫn Hòa tương đương với việc đã tỏ rõ thái độ.
Hoàng đế lại cho rằng hắn ta chỉ nhìn thấu được tầng thứ nhất, chưa hiểu được tầng thứ hai.
“Không, ngươi không hiểu…” Hoàng đế dựa vào gối, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ đen kịt, ánh mắt đột nhiên trở nên mơ hồ, như thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trên tấm kính lưu ly nhiều màu.
“Ngươi không hiểu… nỗi đau mất con…”
Hai vai của Tuân Duẫn Hòa run lên dữ dội, người hắn ta như bị thứ gì đó đóng đinh lại, cả người cứng đờ.
Hoàng đế chìm đắm trong suy nghĩ của mình, không nhận ra sự khác thường của Tuân Duẫn Hòa: “Ba mươi năm trước, trẫm có một công chúa xinh đẹp vô cùng, nàng mới mười tuổi, là nữ nhi duy nhất của tiên hoàng hậu, cũng là công chúa duy nhất của trẫm… Chính năm đó, nàng đột ngột phát bệnh tim… chết trong vòng tay của trẫm… Trước khi lâm chung còn nắm lấy tay trẫm nói, bảo trẫm nhất định phải chăm sóc tốt cho Thái tử…”
Hốc mắt hoàng đế bất giác đỏ hoe, chỉ là rất nhanh lại nhớ ra điều gì đó, đáy mắt lóe lên vài tia căm ghét, nhìn chằm chằm vào Tuân Duẫn Hòa nói: “Nàng rõ ràng có thể không phải chết, lại bị tên khốn đó hại chết!”
Tuân Duẫn Hòa hoàn toàn không nghe lọt tai những lời phía sau, hai tay buông thõng khỏi đầu gối, run rẩy, đồng tử co rút lại, dần dần nhuốm đầy tơ máu: “Thần lại sao có thể không hiểu được chứ… Thần còn hiểu rõ hơn bất kỳ ai.” Hắn ta nói từng chữ một, cả người như bị rút hết hồn phách.
Lúc này hoàng đế mới nhận ra giọng nói của hắn ta đang run rẩy, gương mặt thanh tú đan xen nỗi đau đớn và day dứt khôn nguôi: “Tuân khanh, ngươi sao vậy?”
Tuân Duẫn Hòa ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng tựa vực sâu vĩnh viễn không thể lấp đầy: “Bệ hạ, thần cũng từng có một nữ nhi, nhưng nha đầu đã chết trong một trận dịch bệnh rồi.”
...
Bùi Mộc Hành ở Hộ bộ giúp Đô Sát viện lấy được lệnh bắt người có ký tên, cho người đưa đến Nội các phê duyệt, đang phân vân có nên đến Phụng Thiên điện thỉnh an hay không thì trong phủ truyền đến tin tức nói Hi Vương mời hắn về phủ. Thế là, Bùi Mộc Hành vội vã trở về Thanh Huy Viên vào đầu giờ Thân.
Khi vào trong, Hi Vương đang ngồi trên bảo tọa dưới tấm bình phong gỗ lim khảm ngà voi sơn son thiếp vàng ở phía bắc, cổ tay đặt trên bàn án bên cạnh, gõ ba hai cái, rõ ràng là đợi đến sốt ruột.
Bùi Mộc Hành sải bước vào, vòng qua kệ trưng đồ cổ đến trước mặt ông, vừa hành lễ vừa hỏi: “Phụ thân sao vậy?”
Hi Vương nhìn hắn với vẻ mặt sầu não: “Ngươi biết trước đây ta từng cùng Dương Khang cộng sự, lần này án của Thái tử có liên quan đến Dương gia. Vừa rồi một thuộc hạ cũ ở Đô đốc phủ lén đến tìm ta, nói là Tần Vương đã nắm được chứng cứ Dương gia đồng lõa với Thái tử tạo phản, nói gì mà năm đó khi Dương Khang đánh trận ở biên giới phía bắc đã kết giao với không ít quý tộc Đại Ngột, những thương hộ Tấn Châu được gọi là buôn lậu thuốc súng đều dựa vào người của Dương Khang ngấm ngầm bắc cầu, nhờ đó Thái tử mới có thể nhúng tay vào Tấn Châu, vận chuyển một ít thuốc súng vào kinh.”
Giọng điệu Hi Vương càng nói càng gấp, người cũng đứng cả dậy, đi đến bên cửa sổ, chắp tay sau lưng nhìn Bùi Mộc Hành, ánh mắt lạnh lẽo: “Dương Khang là người thế nào, thiên hạ đều biết, đó là một kẻ cứng đầu như sắt thà gãy chứ không chịu cong, chỉ biết liều mạng chiến đấu trên chiến trường, hắn ta căm ghét nhất là quân Đại Ngột xâm lược cướp bóc, sao có thể làm ăn với người Đại Ngột được? Đây quả là chuyện hoang đường!”