10
Sau khi lên xe ngựa, Bồi Tịch suốt dọc đường không nói một lời, trông như đang tức giận.
Ta chủ động phá vỡ sự im lặng, nhỏ giọng nói: "Quận chúa Vinh Xương thật tốt, vừa xinh đẹp, lại vừa đối xử tốt với người khác."
Bồi Tịch ngước mắt lên, có vẻ bất mãn: "Ngươi đã bị nàng ấy mua chuộc rồi sao?"
"Sao lại gọi là mua chuộc chứ? Nàng thấy ta vừa mắt, tặng ta chút đồ, chẳng phải rất bình thường sao?"
Bồi Tịch thở dài: "Ngươi không biết vì sao nàng ấy tiếp cận ngươi thật sao?"
Ta bĩu môi: "Ta biết chứ, nàng ấy từng thích ngài mà, trước đây cũng thường làm thân với những người khác trong phủ chúng ta. Nhưng lần này khác, nàng ấy đã nói với ta rồi, nàng không thích ngài nữa, chỉ đơn giản muốn làm bạn với ta."
"Nàng ấy là một Quận chúa, sao lại muốn làm bạn với một tiểu tư như ngươi? Liễu Nhi, ngươi nghĩ quá đơn giản rồi."
Giọng hắn có chút nặng nề, dường như thật sự đang tức giận.
Ta sợ nói thêm sẽ khiến hắn ghét, mất lòng tin của hắn, liền hạ mí mắt, giả vờ tỏ ra uất ức: "Dạ, sau này ta sẽ tránh xa nàng ấy."
Hắn ngạc nhiên, có phần bối rối.
"Ngươi đừng như vậy, ta đâu có trách ngươi."
Ta cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình, lẩm bẩm: "Ta chỉ là một kẻ nô bộc, Tiểu Công gia trách ta cũng là lẽ đương nhiên."
Hắn nghẹn lời: "Ta không có ý đó!"
Ta không ngẩng đầu lên, cũng không nói gì thêm.
Khiến hắn khó chịu vô cùng.
Xuống xe ngựa, ta cúi đầu bước vào phủ, hắn đi bên cạnh, nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi ta: "Liễu Nhi, ngươi có đói không? Có muốn ăn thêm gì không?"
Ta lắc đầu, vẻ mặt như một kẻ bị ức hiếp: "Không đói, ta no rồi. Tiểu Công gia, ngài muốn nghỉ ngơi chưa? Để ta đi chuẩn bị nước nóng cho ngài rửa mặt."
"Không cần, ngươi không cần làm mấy việc đó."
Hắn nhìn ta, nói: "Hôm nay ngươi cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi đi, ta sẽ tiễn ngươi về."
"Không cần."
"Đi thôi."
Hắn không nói gì thêm, lặng lẽ theo sau ta.
Khi đến cửa phòng, hắn mới dừng lại.
"Ngươi nghỉ ngơi sớm đi."
"Dạ." Ta đứng ở cửa, đợi hắn rời đi.
Nhưng hắn vẫn không đi.
Nhìn ta, trong mắt dường như có rất nhiều điều muốn nói.
"Có chuyện gì sao, Tiểu Công gia?"
"Ta... không có gì."
Hắn ngập ngừng một lúc, cuối cùng không nói gì thêm, chỉ bảo: "Liễu Nhi, ngươi ngủ sớm đi, sáng mai cũng không cần dậy sớm, ngươi cứ ngủ thêm chút nữa đi."
Nói xong, hắn cũng không chờ ta đáp, liền quay người rời đi.
Chỉ giả vờ uất ức một chút mà hiệu quả như vậy sao?
Thật lạ lùng.
11
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngày hôm sau, ta ngủ nướng đến khi mặt trời lên cao mới dậy.
Bồi Tịch đã nói không cần dậy sớm, ta cũng không thể lãng phí lời dặn này.
Sau khi rửa mặt xong, chuẩn bị đến viện của Bồi Tịch để làm việc, ta tiện tay mang theo một gói thuốc xổ.
Đi được vài bước, nhớ lại nỗi ấm ức hôm qua bị vu khống, ta quay lại lấy thêm một gói nữa.
Lần trước mua nhiều quá không dùng hết, để cũng lãng phí, chi bằng cho Bồi Tịch dùng, để hắn tiêu chảy ba ngày ba đêm.
Vừa mở cửa, ta đụng ngay phải một người, hóa ra là Bồi Tịch.
"Tiểu Công gia! Ngài sao lại ở đây?"
Ta xoa trán đau, vừa lén nhét thuốc xổ vào tay áo.
Mắt Bồi Tịch đầy tơ máu, trông như không ngủ được.
Nhìn thấy ta, tai hắn đỏ lên, dường như đã quyết tâm rất lâu mới nói: "Liễu Nhi, ta không ngủ suốt đêm, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đến tìm ngươi."
Ta sững sờ, nói gì vậy?
Bồi Tịch hít sâu một hơi, nhìn ta, nói:
"Từ khi thấy ngươi b.ắ.n mũi tên đó ở phủ Trường Công chúa hôm qua, ta luôn bất an, trong đầu lúc nào cũng hiện lên hình ảnh của ngươi. Mỗi khi nghĩ đến ngươi, ta... ta chưa bao giờ có cảm giác như vậy với bất kỳ cô gái nào khác."
Không gian bỗng trở nên im lặng.
Ta dường như nghe thấy tiếng "thình thịch" trong lồng n.g.ự.c mình.
Hả? Bồi Tịch thích ta?
Điều này... không phải chứ!
Ta nhìn hắn, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Văn Viễn đột nhiên chạy vào, vừa chạy vừa hét.
"Tiểu Công gia! Ta không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa!"
Hắn chạy đến, đứng dưới bậc thềm nhìn chúng ta, mắt đỏ hoe:
"Không biết sao bên ngoài lại truyền rằng ngài thích nam nhân, nói ngài ở phủ Trường Công chúa cứ nhìn chằm chằm vào một tiểu tư không rời mắt. Họ còn nói…còn nói ta là người ngài nuôi dưỡng từ nhỏ để l.à.m t.ì.n.h nhân!"
"Ta không còn mặt mũi nào nữa, ta còn chưa lập gia đình, làm sao ta sống đây!"
Nói xong, hắn òa khóc.
Bồi Tịch liếc nhìn Văn Viễn, không để ý đến hắn, quay đầu nhìn ta chằm chằm.
"Tâm tư của ta, người ngoài đều đã nhìn ra, ngươi chẳng lẽ không nhận ra?"
Hồng Trần Vô Định
Tất nhiên là ta không nhận ra rồi!
Hôm qua ta giả trang thành nam nhi, ta làm sao ngờ hắn lại thích kiểu đó chứ?
Ta gãi đầu, vội nói: "Không đúng, không đúng, Tiểu Công gia, ta chỉ là một nha hoàn, sao ngài có thể thích ta được..."
"Ta không quan tâm ngươi là ai, ta chỉ quan tâm đến cảm giác của mình. Liễu Nhi, ta tin vào cảm giác của mình, ngươi chính là người ta muốn tìm."
Hắn nhìn ta sâu thẳm, ánh mắt đầy quyết tâm: "Vậy, ngươi nghĩ thế nào?"
Ta có thể nghĩ gì đây? Ta muốn c.h.ế.t mất.
Mọi thứ rối tung cả lên rồi.
Bồi Tịch thật là thẳng thắn.
Nhưng nghĩ lại, với một người theo đuổi tình yêu từ cái nhìn đầu tiên như hắn, chẳng phải là người sống theo cảm xúc, nghĩ gì làm đó sao?
Đầu óc ta đang hỗn loạn, chưa kịp nghĩ xem bước tiếp theo phải làm gì.