Loạn Tâm
Năm 1974, chồng tôi, Lương Khoan, cuối cùng cũng được thăng chức doanh trưởng.
Tôi cũng như ý nguyện được theo chồng lên đơn vị.
Nhưng sau khi theo chồng, tôi phát hiện có một người phụ nữ tên Hồ Lệ Tĩnh cứ bám lấy anh.
Cô ta luôn tìm chồng tôi nhờ việc này, việc nọ.
Chồng tôi thì không bao giờ từ chối, luôn sẵn sàng giúp đỡ.
Nhìn anh mỗi ngày lo gánh nước, bổ củi cho cô ta, nửa đêm lại đưa cô ta đi viện, tôi thật sự rất bực mình.
Nhưng anh là quân nhân, chăm sóc góa phụ liệt sĩ thì đúng là không sai.
Nhưng mà Hồ Lệ Tĩnh, cô ta không có vấn đề gì sao mà cứ tìm mỗi mình chồng tôi?
Trong cả khu có biết bao đàn ông, sao chỉ mỗi lần cần gì là tìm đến anh?
Tôi đã cảnh cáo chồng: “Từ giờ đừng giúp cô ta nữa.”
“Không có anh giúp thì còn có người khác.”
Kết quả, chồng tôi quay lại trách tôi ích kỷ, không có lòng thương cảm.
Anh nói: “Anh là chiến hữu của chồng cô ta. Chồng cô ta hy sinh rồi, anh nên giúp chăm sóc mẹ con họ.”
Anh còn bảo: “Cả khu này, một người phụ nữ nuôi con nhỏ, thật sự rất đáng thương.”
“Em là vợ lính, em cũng nên cùng anh quan tâm, giúp đỡ cô ấy.”
Tôi giận hỏi: “Cả khu này chỉ có mình anh là chiến hữu của chồng cô ta sao? Giúp đỡ cũng không thể chỉ một mình anh làm mãi được!”
Anh phản bác: “Em nói gì vậy, Nguyệt Nga? Nếu có người khác giúp, cô ấy đâu cần phải nhờ anh.”
Tôi hỏi tiếp: “Tại sao người khác không giúp? Chẳng lẽ tư tưởng giác ngộ của họ thấp, chỉ có mình anh là cao?”
Anh đáp: “Đừng nói lung tung, đừng vu khống đồng đội của anh. Chỉ là họ quá bận bịu việc nhà, không có thời gian rảnh để giúp.”
Tôi tức: “Vậy cả khu này chỉ có nhà mình không bận sao? Vậy anh mau bổ củi, gánh nước đi!”
Anh vừa định nói gì đó thì giọng yếu ớt của cô ta vang lên ngoài cửa: “Anh Lương, nhà em hết củi rồi, bể nước cũng cạn nữa…”
Tôi giận run, đúng là dai dẳng không buông.
Tôi kéo tay chồng lại, hét lên: “Không được đi!”
Anh không kiên nhẫn: “Nguyệt Nga, cô ấy là người thành phố. Những việc nặng nhọc này cô ấy chưa từng làm.”
Tôi ấm ức: “Chỉ vì cô ấy chưa từng làm, nên cô ấy có quyền sai chồng người khác làm thay sao?”
“Nhà mình còn chưa bổ củi xong.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com