Loạn Tâm

Chương 8



“Cô đi đâu mà giờ này mới về?”

“Tôi đi ăn thịt ở nhà anh Vương.”

Anh ta trố mắt:

“Cô… cô lớn thế này còn sang nhà người ta ăn thịt, không thấy xấu hổ à?”

“Thế anh lớn như vậy mà đi sang nhà Hồ Lệ Tĩnh ăn thịt, anh không thấy xấu hổ chắc?”

“Cô ta mời tôi ăn để cảm ơn, tôi không tiện từ chối.”

“Tôi nấu cơm cho anh Vương và Thạch Đầu, họ giữ tôi lại ăn. Tôi cũng không tiện từ chối.”

Anh ta tức giận: “Cô là phụ nữ đã có chồng, đến nhà đàn ông khác nấu ăn. Cô không biết giữ thể diện à?”

Tôi đáp trả: “Anh là đàn ông đã có vợ, đi làm việc cho nhà người phụ nữ khác. Anh cũng chẳng giữ thể diện gì cả.”

Anh ta nổi đóa: “Cô ấy là vợ của chiến hữu tôi.”

Tôi cười khẩy: “Còn Thạch Đầu là con trai của liệt sĩ.”

Anh ta phừng phừng giận dữ: “Nguyệt Nga, sao cô trở nên cãi cùn như vậy, lý sự như thế từ bao giờ?”

Tôi nhếch môi: “Anh còn biết dùng thành ngữ nữa đấy. Vậy chắc anh cũng biết câu không bùng nổ trong im lặng thì sẽ lụi tàn trong im lặng chứ? Tôi không muốn lụi tàn, nên tôi chọn bùng nổ.”

Lão Vương đã bắt đầu xót xa tôi, coi như tôi sắp thành công. Tôi chẳng buồn nhịn nữa.

Tối hôm đó, cửa nhà tôi bị gõ ầm ầm.

Lương Khoan bật dậy, lao ra mở cửa.

“Anh Lương, em đau bụng quá, phải làm sao bây giờ?”

“Đợi anh mặc đồ, anh đưa em đến bệnh viện.”

Chồng tôi vừa ra khỏi cửa, tôi liền ăn liền một nắm ớt cay rồi uống thêm một gáo nước lạnh.

Quả nhiên, chỉ vài phút sau, dạ dày tôi như bị lửa thiêu đốt.

Tóc ướt sũng, tôi ôm bụng, lảo đảo gõ cửa nhà lão Vương.

“Anh Vương, em đau bụng quá, Lương Khoan đưa Hồ Lệ Tĩnh đi bệnh viện rồi. Em thật sự không biết nhờ ai khác, anh có thể đưa em đi bệnh viện không?”

Tôi ôm bụng ngồi bệt xuống đất, mồ hôi lạnh túa ra liên tục.

“Chờ chút, để tôi mặc đồ, rồi đưa cô đi ngay.”

Lão Vương mặc xong, định đỡ tôi đứng dậy, nhưng tôi đau đến mức không thể đi nổi.

Không còn cách nào khác, anh ấy phải cõng tôi đến bệnh viện.

Bác sĩ ngay lập tức cho tôi truyền nước.

“Anh Vương, em đỡ hơn rồi. Lát truyền xong em tự về được, anh về nhà với Thạch Đầu đi, để cậu bé một mình em không yên tâm.”

“Đừng lo, Thạch Đầu rất tự lập. Trước đây tôi đi làm nhiệm vụ, nó cũng ở nhà một mình.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com