-Đêm đến nơi rồi. Chúng ta cần tìm nơi nào trú ngụ. Vậy việc khác lát nữa sẽ
thương nghị.
Vi Tiểu Bảo đáp:
-Dạ dạ! Vừa rồi tại hạ ở trên đỉnh núi đã nhìn thấy bên kia có khói bốc lên,
tất có nhiều nhà ở. Chúng ta tới đó ngủ qua đêm nay.
Gã vừa nói vừa trỏ về phía tòa nhà lớn ở Trang gia.
Thật ra từ đây đến Trang gia còn cách mười mấy dặm đường, lại bị núi non
che lấp, làm gì nhìn thấy khói bốc được?Tên nam bộc dắt theo hai con ngựa đến để hán tử bện hoạn và ông bà già
cưỡi. Ông già cưỡi một con, còn bà già và hán tử bệnh hoạn cưỡi chung một con.
Mụ ngồi phía sau hán tử.
Bọn Vi Tiểu Bảo đã có ngựa riêng. Ai nấy lên ngựa đăng trình. Bốn tên tùy
bộc đi theo sau.
Đoàn người đi được một lúc thì ngó thấy cách Trang gia không còn xa mấy.
Vi Tiểu Bảo lớn tiếng bảo Song Nhi:
-Ngươi cưỡi ngựa đi thật nhanh coi xem phía trước là thị trấn hay thôn trang?
Ngươi hãy tìm chỗ trọ rộng rãi và bảo đun nước nóng trước để Quy thiếu gia
uống sâm thang. Đồng thời mọi người cũng cần nước nóng để rửa chân rồi mới ăn
uống. Ta thưởng nhiều tiền bạc cho ngươi, có điều ngươi đừng tiết lộ ta là quan
nha.
Gã nói câu nào Song Nhi đáp câu ấy.
Vi Tiểu Bảo lấy trong bọc ra một đỉnh bạc lớn và cả gói thuốc mê đưa cho
Song Nhi.
Song Nhi đón bạc và thuốc rồi tung ngựa lao đi thật nhanh.
Bà già trong bụng rất hoan hỉ, nghĩ thầm:
-Vị Ngô thiếu gia này đã là quan, quả nhiên tai mắt rất linh mẫn. Con ta cần
nước nóng uống sâm thang y cũng biết vài sai người chuẩn bị chu đáo.
Lại đi thêm mấy dặm nữa, bỗng nghe vó ngựa dồn dập, thì ra Song Nhi đã trở
lại. Thị nói:
-Bẩm tướng công! Phía trước không phải là thị trấn mà cũng không phải là
thôn trang. Đó là tòa nhà lớn. Người ta nói những nam nhân trong nhà đều đi vắng
hết, không tiện tiếp khách. Nô tài cho bạc họ cũng không nhận.
Vi Tiểu Bảo thóa mạ:
-Quân này thật ngu xuẩn! Cần gì họ chịu tiếp đãi hay không tiếp đãi. Chúng
ta cứ tới đó coi.
Song Nhi đáp lại bằng một tiếng "dạ"Mụ già cũng nói:
-Bất quá chúng ta đến trọ một đêm. Trong nhà họ có đàn ông hay không
cũng vậy. Chẳng lẽ mình đến mưu tranh đoạt nhà của họ?
Đoàn người tung người chạy đến Trang gia. Một tên nam bộc tiến lại gõ cửa
hồi lâu mới thấy một mụ già ra mở.
Mụ này lỗ tai nghễnh ngãng, ăn nói ấm ớ, dở đi dở lại chỉ có một câu là trong
nhà không có đàn ông.
Hán tử bệnh hoạn nói:
-Mụ than trong nhà không có đàn ông thì đây đưa bao nhiêu đàn ông đến
cho, còn kêu ca gì nữa?
Hắn vừa nói vừa lách mình bước qua cửa rất lẹ, hắn ép mụ bộc phụ qua một
bên để mọi người tiến vào ngồi trong nhà đại sảnh.
Bà già bảo hai tên nữ bộc:
-Trương má! Tôn má! Các ngươi đi đun nước, nấu cơm, chủ nhà không muốn
tiếp khách thì chúng ta đành tự động làm lấy vậy.
Hai tên bộc nữ vâng lời đi thẳng xuống nhà bếp. Một tên nam bộc theo vào
làm giúp.
Bọn Từ Thiên Xuyên vào Trang gia rồi được Vi Tiểu Bảo cho biết mưu cơ.
Quần hùng thấy gã ùng hoa ngôn xảo ngữ dẫn dụ ba tay đại cao thủ bản lãnh cao
thâm khôn lường tự chui đầu vào bẫy, ai nấy đều ngấm ngầm hoan hỷ trong lòng,
liền cùng nhau ngồi xuống thềm, cách xa xa hán tử bệnh hoạn và Vi Tiểu Bảo để
khỏi bại lộ hành tung.
Ông già tuy ít nói nhưng dường như rất tinh tế. Lão trỏ vào Ngô Chi Vinh hỏi:
-Hán tử này là ai? Tại sao miệng y chảy máu hoài?
Vi Tiểu Bảo đáp:
-Hắn là mệnh quan của triều đình. Bọn tại hạ gặp hắn ở dọc đường, sợ hắn bí
mật báo cáo lên quan nha, nên phải... nên phải cắt đầu lưỡi hắn đi.Lúc Vi Tiểu Bảo rút đao trủy thủ xẻo đầu lưỡi Ngô Chi Vinh, lão già tuy đứng
cách khá xa, nhưng cũng trông thấy, trong lòng ôm mối hoài nghi. Bây giờ lão nghe
Vi Tiểu Bảo nói vậy, vẫn chưa tin hẳn, tiến lại trước mặt Ngô Chi Vinh hỏi:
-Phải chăng ngươi là mệnh quan của triều đình?
Ngô Chi Vinh đau đến chết đi sống lại, khẽ gật đầu.
Ông già lại hỏi:
-Người biết có người sắp tạo phản định đi báo cáo. Có đúng thế không?
Ngô Chi Vinh nghĩ rằng mình có chối cãi cũng chẳng được nào. Hắn chỉ mong
ông già biết đường thuận nghịch, ủy kỵ quan tư, mà mình thoát nạn được chăng?
Hắn liền gật đầu lia lịa.
Vi Tiểu Bảo nói:
-Y hay tin ở phương Nam có một võ tướng trong tay nắm giữ đại quyền sắp
tạo phản mà tên võ tướng đó ở họ Ngô. Nếu hắn làm phản thì nguy lắm!
Ông già hỏi lại Ngô Chi Vinh:
-Có đúng thế không?
Ngô Chi Vinh lại gật đầu không ngớt.
Ông già không ngờ Ngô Chi Vinh nữa và đã tăng thêm vài phần tin tưởng ở Vi
Tiểu Bảo.
Lão về ghế ngồi hỏi gã:
-Ngô huynh đệ đã được vị sư phụ nào truyền dạy võ công?
Vi Tiểu Bảo cười đáp:
Tại hạ có tất cả 1... 2... 3... vị sư phụ. Nhưng vì mình đã ngu dốt lại lười biếng,
môn gì cũng không học nổi, thành ra võ công kém cỏi.
Lão già lẩm bẩm:
Võ công ngươi kém cỏi, chẳng lẽ ta lại không biết? Có điều về môn khinh
công "Thần hành bách biến" vẫn làm cho ta canh cánh bên lòng. Tuy ngươi mới sửdụng được chút vỏ ngoài, nhưng thân pháp, bộ pháp thì đúng là môn khinh công
thượng thừa về "Thần hành bách biến" không còn nghị ngờ gì nữa.
Lão liền hỏi tiếp:
-Huynh đệ họ môn khinh công của vị nào?
Vi Tiểu Bảo bụng bảo dạ:
-Lão gặng hỏi ai dạy mình môn khinh công thì nhất định có mối thù với sư phụ
hoặc sư thái của ta, vậy ta không thể nói ra được. Lão cùng phe đảng với Ngô
Tam Quế, chắc là có mối giao tình với bọn Lạt Ma bên Tây Tạng.
Gã nghĩ vậy liền đáp:
-Có một vị Lạt Ma tên gọi Tang Kết, hồi ở trong cung Ngũ Hoa gặp tại hạ.
Lão nh6n gia bảo võ công tại hạ còn non nớt quá không thể chống chọi với ai
được, nên học cách đào tẩu là hơn. Rồi lão dạy tại hạ mấy bữa. Tại hạ luyện tập
rất đỗi cực nhọc. Ngờ đâu gặp phải lão công công, lão bà bà nhất là Quy thiếu
gia đã thân tráng lực cường lại tinh thần mau lẹ, thành ra môn đào tẩu của tại hạ
chẳng thấm vào đâu.
Bà già nghe gã ca ngợi con mình thân tráng lực cường, tinh thần lanh lẹ thì
trong lòng khoan khoái hơn cả bất cứ câu tâng bốc nào khác. Bất giác mụ mặt mày
hớn hở, liếc mắt nhìn cậu con luôn mấy cái. Nỗi hân hỷ lộ ra ngoài mặt, mụ nói:
-Nhị ca! Mấy bữa nay dường như tinh thần hài nhi thêm phần tráng kiện.
Ông già gật đầu. Nhưng lão thấy con ngồi tựa trên ghế nửa phần như tỉnh,
nửa phần như mê, thái độ cực kỳ ủy mỵ, lão không khỏi bồi hồi trong dạ. Lão ngó
Vi Tiểu Bảo nói:
-Té ra là thế. Vậy thì phải rồi.
Bà già hỏi:
-Làm sao Tang Kết lại hiểu được khinh công của Thiết Kiếm Môn.
Ông già đáp:
-Ngọc Châu Tử ở Thiết Kiếm Môn có qua ở bên Tây Tạng một thời gian khá
lâu.Bà già nói:
-à phải rồi! Đúng rồi! Đúng là sư đệ của Mộc Tang đạo trưởng đã truyền
khinh công cho người hồi ở Tây Tạng.
Mụ quay sang hỏi, Song Nhi:
-Tiểu cô nương! Cô học võ công ở vị nào?
Hai vợ chồng lão già chăm chú nhìn thẳng vào mặt thị, dường như vị sư thừa
của thị đối với hai người này có quan hệ cực kỳ trọng đại.
Song Nhi bị hai người ngó dữ quá, trong lòng không khỏi hoang mang, ngập