Lộc Xán

Chương 4



Tôi nghe mà hiểu lờ mờ.

 

Mợ nói: “Sau này mỗi tuần mợ sẽ cho mày một đồng tiền tiêu vặt.

 

“Không phải cho không, mà là phần thưởng cho việc mày ăn xong biết rửa bát.

 

“Mỗi ngày thức dậy biết gấp chăn, dọn phòng, hiểu chưa?”

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Tôi gật đầu: “Cảm ơn mợ, con biết rồi.”

 

Đang nói thì Giang Thâm và Giang Thiển cũng về đến nhà.

 

Trên bàn ăn, mợ nói với cậu rằng tôi đã giúp mợ kiếm được sáu mươi đồng.

 

Mợ hớn hở nói: “Người xưa nói, én chọn nhà mà đến, phúc khí sẽ theo, quả nhiên đúng thật.”

 

Cậu cười gật đầu: “Xán Xán cũng là chim én nhỏ đến ở nhà mình mà.”

 

Giang Thiển lạnh lùng đặt bát xuống, không nói lời nào, đi thẳng về phòng.

 

9

 

Tuy còn nhỏ tuổi, nhưng tôi đã biết nhìn sắc mặt người.

 

Giang Thiển không vui, tôi cũng không dám vui nữa.

 

Ăn cơm xong, tôi lén lút rời khỏi nhà, rồi lén lút trở lại phòng, lấy từ trong áo ra một cây kem pudding lớn mà chị ấy thích nhất, đưa cho chị đang làm bài tập.

 

Mợ không cho chúng tôi ăn vặt, nhưng mỗi lần tan học, tôi đều bắt gặp Giang Thiển ăn vặt ngoài đường trước khi về nhà.

 

Chị nhìn kem, hỏi tôi: “Mày lấy đâu ra tiền?”

 

Tôi nói: “Tiền tiêu vặt mợ thưởng cho.”

 

Giang Thiển cười nhạt: “Tao không ăn đồ mày mua.”

 

Tôi lại đưa ra: “Không ăn thì nó chảy mất, phí tiền của mợ.”

 

Chị là người dứt khoát giống mợ.

 

Nghe tôi nói xong, chị cầm lấy kem, xé bao bì, há cái miệng nhỏ nhắn cắn một phát hết nửa cây, giải quyết ngay nguy cơ tan chảy của cây kem.

 

Tôi tròn mắt nhìn.

 

Giang Thiển nói: “Đừng tưởng ăn kem của mày rồi, tao sẽ không ghét mày nữa.”

 

Tôi gật đầu: “Chị ghét em cũng không sao, em không ghét chị.”

 

Giang Thiển hỏi vì sao.

 

Tôi nói: “Chị cho em ở chung phòng, còn kể chuyện trong sách cho em nghe.”

 

Giang Thiển thích đọc tiểu thuyết, đọc đến đoạn bất bình thì kể lại cho tôi nghe, rồi mắng nhân vật trong truyện với tôi.

 

Chị hỏi: “Vậy mày có ghét ai không?”

 

Tôi im lặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Chị lại hỏi: “Mày có ghét Giang Thâm không?”

 

Tôi lắc đầu.

 

Giang Thiển liếc tôi đầy khinh bỉ: “Xì, Giang Thâm xấu thế mà mày cũng không ghét, mắt mày đúng là có vấn đề.”

 

Giang Thiển lại hỏi: “Mày có ghét ba mẹ mày không?”

 

Tôi cúi đầu không nói.

 

Giang Thiển nói: “Ghét ba mẹ mày cũng không có gì đáng xấu hổ. Mẹ tao bảo, người lớn đã chọn sinh con thì phải nuôi cho đàng hoàng. Ba mẹ mày vứt mày cho nhà tao, là loại người lớn không có lương tâm, đáng bị ghét.”

 

10

 

Tôi ngẩng đầu nhìn Giang Thiển, khoảnh khắc ấy chị như đang phát sáng trước mắt tôi.

 

Chị bị ánh mắt lấp lánh của tôi làm cho ngượng ngùng, đưa miếng kem cuối cùng còn lại cho tôi, nói: “Nếm thử đi.”

 

Tôi nhét viên kem tròn như viên cá vào miệng, vị ngọt tan chảy đầy miệng.

 

Bỗng tiếng mợ vang lên ngoài cửa: “Hai đứa làm gì đó? Ra mau!”

 

Tôi và Giang Thiển chạy ra ngoài, thấy mợ đang vác cái thang, bảo chúng tôi cùng giữ.

 

Mợ nói: “Vừa có đôi chim sẻ chiếm tổ của chim én nhà mình, én không đánh lại, còn bị làm vỡ một quả trứng.”

 

Quả nhiên dưới đất có một quả trứng vỡ. Giang Thiển kinh ngạc cảm thán: “Tội nghiệp con én nhỏ, không ngờ chim sẻ lại xấu tính thế!”

 

Mợ leo lên thang, móc hết đám cỏ chim sẻ nhét vào tổ chim én ra vứt đi.

 

Đôi chim sẻ kêu chí chóe ở đằng xa, như đang mắng mợ.

 

Mợ không kém cạnh, mắng lại: “Muốn tổ thì tự đi làm, đừng có cướp tổ nhà chim én nhà tao. Dám đến nữa tao đánh c.h.ế.t chúng mày.”

 

Từ đó chim sẻ không dám quay lại chiếm tổ nữa, nhưng hôm sau mợ đi chợ thì bị chim ị trúng đầu.

 

Mợ bảo chim sẻ thù dai quá, bắt cũng không được, nên từ đó mỗi lần ra ngoài đều phải cầm ô.

 

Nhắc đến chim én, mợ lại vui mừng, đuổi được chim sẻ đi, chim én lại tiếp tục ở lại nhà mình.

 

Tôi không kìm được lòng, thầm ghen tỵ với tổ chim én đó.

 

Mọi người đều chào đón chúng, mợ còn giúp chúng đuổi chim sẻ đi.

 

Đây là nhà của cậu mợ, là nhà của anh chị họ, là nhà của chim én — nhưng lại không phải là nhà của tôi.

 

11

 

Tôi và Giang Thâm bị mợ phạt quỳ lên tấm giặt đồ.

 

Mỗi tối sau khi ăn xong, mợ sẽ sang nhà dì Vương tám chuyện.

 

Vừa thấy mợ đi, Giang Thâm liền bật tivi xem kênh thiếu nhi, bảo tôi ra cửa canh chừng.

 

Tôi một mình ngồi trước cửa nhà, nửa mặt ló ra, dáo dác như ăn trộm.