Lời Chia Tay Không Báo Trước

Chương 1: 1



Chu Diệc Chi không hề có dấu hiệu báo trước mà nói lời chia tay với tôi.  

Tôi nhìn chằm chằm vào năm chữ đó, mãi vẫn không hiểu rốt cuộc đã sai ở đâu.  

[Ở bên em mệt mỏi quá.]

[Anh cũng từng nghĩ rằng chỉ cần thích là có thể đi đến cuối cùng, nhưng anh nhận ra, anh không còn hứng thú với em nữa.]

Không có phản bội, không có cãi vã, bảy năm tình cảm cuối cùng cũng không thắng nổi cảm giác mới mẻ.  

Tôi lặng lẽ nhìn màn hình, xóa đi những lời muốn nói, cuối cùng chỉ còn lại một chữ.  

[Được.]

1.  

Hôm chuyển ra khỏi căn nhà thuê, trời đổ mưa.  

Chu Diệc Chi không nghe điện thoại của tôi, chỉ nhắn một tin: [Em cứ mang theo đồ đạc của mình là được, chìa khóa để ở chỗ cũ, anh không về nữa.]

Ngay tối qua, anh ta đã nói lời chia tay với tôi.

Tôi cứ tưởng do mình bận công việc nên đã lơ là anh ta, nhưng khi lật lại tin nhắn, tôi mới nhận ra, trong những ngày tôi mải mê với công việc, anh ta đã rất lâu rồi không còn chủ động nhắn tin cho tôi nữa.  

Tôi làm nũng, xin lỗi, gửi đi hàng loạt tin nhắn, nhưng thứ duy nhất tôi nhận được từ Chu Diệc Chi chỉ vỏn vẹn năm chữ.  

[Chúng ta chia tay đi.]

Giây phút đó, tôi như bị ai tát một cái thật mạnh.  

Tôi không hiểu, rõ ràng mấy ngày trước, chúng tôi còn cuộn tròn bên nhau xem phim.  

Vẫn vui đùa, trêu chọc nhau như bao đôi tình nhân khác, vậy mà hôm nay đã trở thành người xa lạ.  

Tôi nghĩ có lẽ anh ta chỉ đang đùa.  

Tôi hỏi: [Có phải em đã làm gì khiến anh không vui không?]

Đối phương im lặng thật lâu.  

[Không.]

Chu Diệc Chi nói: [Là tự anh rơi vào bế tắc.]

[Anh cũng đã thử tìm lại cảm giác với em, nhưng mỗi cuộc trò chuyện hàng ngày của chúng ta đều khiến anh mệt mỏi.]

[Anh nghĩ, có lẽ tình cảm của chúng ta đã đi đến hồi kết.]

Ngực tôi bỗng chốc căng tức.  

Tôi cố nén sự chua xót, cố gắng níu kéo: [Có lẽ là đang bước vào giai đoạn nhàm chán, điều đó không có nghĩa là chúng ta không còn tình cảm.]

[Thật sự chỉ là giai đoạn nhàm chán sao?]

Chu Diệc Chi đáp: [Ban đầu anh cũng nghĩ vậy, nhưng rồi anh nhận ra…]

[Tống Khả, anh không còn thích em nữa.]

Ngón tay tôi khựng lại.  

Nhìn dòng tin nhắn cuối cùng của Chu Diệc Chi, tôi lặng lẽ xóa đi những gì mình đã gõ, cuối cùng chỉ còn lại một chữ.  

[Được.]

2.  

Gió mùa hè mang theo hơi nóng ẩm ướt.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi kéo vali đứng bên đường, nhìn dòng xe cộ qua lại.  

Tôi và Chu Diệc Chi yêu nhau từ thời đại học, anh ta theo đuổi tôi suốt một năm. 

Vì muốn được ở bên tôi, anh ta còn nhờ bạn cùng phòng của tôi sắp xếp cơ hội để chúng tôi có thể ở riêng với nhau. Chuẩn bị những bất ngờ, tặng quà vào các dịp lễ, cùng nhau vượt qua hai năm yêu xa, cuối cùng cũng có thể ở lại chung một thành phố.  

Bạn bè vẫn hay đùa rằng nếu một ngày nào đó chúng tôi kết hôn, nhất định phải báo cho họ biết.  

Chu Diệc Chi cười tít mắt, ôm chặt lấy tôi, nói: "Nhất định rồi."  

Nhưng dù có kiên định thế nào, cũng không thắng nổi "cái dớp bảy năm".  

Lời hứa hẹn trước thời gian lại càng trở nên mong manh.  

Mưa rơi lộp độp trên ô.  

Mắt tôi bỗng chốc cay xè. Tôi nhấc vali, chuẩn bị băng qua đường, một chiếc xe lao nhanh đến, hất tung một vũng nước bẩn.  

Tôi không kịp tránh, đôi giày trắng cứ thế lập tức loang lổ vết bùn.  

Tôi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào những vết bẩn.  

Lúc mới mua đôi giày này, tôi nâng niu vô cùng, đi đứng cũng cẩn thận, sợ bị ai giẫm lên. Nhưng theo thời gian, tôi chẳng còn bận tâm nữa.  

Dơ rồi, cũ rồi, thì vứt thôi.  

Đối với Chu Diệc Chi, tôi chính là đôi giày đó.  

Điện thoại reo lên, là cuộc gọi từ bạn thân của tôi, Phùng Xuân.  

"Khả Khả, sao tự nhiên lại dọn ra khỏi chỗ Chu Diệc Chi? Anh ta nỡ để cậu đến ở nhà tớ à?"  

Cổ họng tôi nghẹn lại, cuối cùng vẫn chọn nói thật: "Bọn tớ chia tay rồi."  

Đầu dây bên kia như nghe được chuyện động trời.  

"Hai người chia tay á? Sao có thể? Nếu Chu Diệc Chi biết cậu đơn phương tuyên bố chia tay, chắc anh ta tức c.h.ế.t mất."  

Tôi ngắt lời Phùng Xuân, giọng điệu lạnh nhạt: "Là tớ bị đá."  

Phùng Xuân bỗng im lặng.  

Cô ấy giữ im lặng hồi lâu rồi mới nói: "Mật khẩu vẫn như cũ, đợi tớ đi công tác về, dẫn cậu đi uống rượu."

3.  

Một tuần sau chia tay Chu Diệc Chi, chúng tôi không liên lạc.  

Cả hai đều rất ăn ý mà biến mất khỏi thế giới của nhau, cứ như chưa từng quen biết.  

Tôi đi làm, ăn cơm, dạo phố, xem phim một mình, dần dần tập quen với những ngày không có Chu Diệc Chi bên cạnh.  

Còn anh ta thì đi du lịch Tân Cương, kết giao bạn mới.  

Anh ta đăng chín tấm ảnh trên mạng xã hội, sáu người chụp chung, ba nam ba nữ với dòng trạng thái: [Niềm vui của tôi đã trở lại.]

Thật nực cười.  

Chia tay mang lại cho anh ta tự do, mang lại cho anh ta hạnh phúc, chỉ riêng khi ở bên tôi, anh ta mới không vui.  

Tôi chui đầu vào chăn.  

Ngoài trời lại mưa rồi.  

__

Một tuần sau, Phùng Xuân đi công tác về.  

Vừa bước vào cửa, cô ấy không nói gì, chỉ ôm chặt lấy tôi.  


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com