Chu Diệc Chi không liên lạc được với tôi, thế là lại bất ngờ xuất hiện trước cổng công ty mà không hề báo trước.
Không đợi tôi rời đi, anh ta tự ý chặn đường tôi.
"Tại sao lại chặn anh?" Sắc mặt Chu Diệc Chi khó coi, giữa hai hàng lông mày lộ rõ vẻ cáu kỉnh.
Tôi không muốn dây dưa, gạt tay anh ta ra: "Lúc trước anh xóa WeChat của tôi, tôi có hỏi anh tại sao không?"
Anh ta dường như không hiểu ý tôi, lập tức rút điện thoại ra: "Được, vậy giờ kết bạn lại."
Anh ta cố chấp đưa màn hình điện thoại về phía tôi, chờ tôi phản ứng.
Xung quanh, đồng nghiệp đang lần lượt tan làm, có người tò mò nhìn về phía này.
Tôi bất lực xoa trán: "Chu Diệc Chi, tôi đã hoàn toàn buông bỏ anh rồi. Anh có thể đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa không?"
"Giống như lúc chúng ta vừa chia tay, anh sống cuộc đời của anh, tôi sống cuộc đời của tôi, không ai can thiệp vào ai, không được à?"
Không biết câu nào chọc trúng anh ta, sắc mặt Chu Diệc Chi đột nhiên trở nên bấn loạn, không ngừng lặp lại lời tôi: "Anh sống cuộc đời của anh, em sống cuộc đời của em, không ai can thiệp vào ai? Tống Khả, em ghét anh đến vậy sao?"
Chu Diệc Chi kích động: "Anh giới thiệu việc cho em, em không thèm. Người ta chỉ ngoắc tay một cái, em liền lao vào Thiên Giải làm ngay. Em bảo anh làm sao tin được em không có quan hệ gì với Lục Bồi?"
Anh ta cười mỉa mai, ánh mắt càng chói mắt hơn.
Từ đầu đến chân tôi lạnh buốt, cảm giác ghê tởm dâng trào trong lòng.
Tôi mạnh tay đẩy anh ta ra, giễu cợt nói: "Chu Diệc Chi, trước đây sao tôi không phát hiện anh ghê tởm đến vậy?"
"Người nói chia tay là anh, người dây dưa không buông cũng là anh. Tôi là gì của anh? Thú cưng của anh sao? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à?"
"Tôi không nhận công việc anh sắp xếp, vì tôi không muốn có bất kỳ liên quan gì đến anh nữa. Tôi muốn cắt đứt hoàn toàn, nghe rõ chưa?"
"Nhưng anh không…"
Chu Diệc Chi còn chưa nói hết câu, một bóng người đột nhiên lao đến.
Chưa kịp phản ứng, tôi chỉ nghe thấy một tiếng chát giòn giã.
Một bên mặt tôi bị đánh lệch sang một phía.
Cơn đau rát tức thì ập đến.
Tôi c.h.ế.t lặng, đầu óc trống rỗng, mãi không kịp phản ứng.
Lại là Hứa Khả. Cô ta còn chưa hả giận, giơ tay định tát thêm một cái nữa.
Chu Diệc Chi lập tức giữ c.h.ặ.t t.a.y cô ta, gằn giọng: "Hứa Khả! Em điên rồi sao?!"
Hứa Khả vùng vẫy, ánh mắt căm hận nhìn tôi: "Mấy ngày nay anh ấy cứ lơ đãng, tôi biết là vì chị! Đồ đàn bà không biết xấu hổ!"
Người xung quanh càng lúc càng đông. Không ít người không rõ sự tình bắt đầu xì xào bàn tán, ánh mắt khinh bỉ hướng về phía tôi.
Tôi ôm mặt, mất một lúc mới hoàn hồn lại.
"Hứa Khả, xin lỗi." Chu Diệc Chi khó xử, kéo Hứa Khả định rời đi.
Song Hứa Khả nhất quyết không chịu, hét lên với đám đông: "Chị ta muốn phá hoại tình cảm của bọn mình để quay lại với anh! Dựa vào đâu em phải đi?!"
Người vây quanh ngày càng nhiều, tình hình bắt đầu mất kiểm soát.
Ngay lúc đó, đám đông đột nhiên im lặng.
Tôi ngẩng đầu, Lục Bồi không biết đã đứng trong đám người từ bao giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Theo bản năng, tôi cúi thấp đầu, nhớ đến lời anh từng nói.
"Đi theo tôi."
Xong rồi.
Tôi c.h.ế.t lặng.
Chuyện này ầm ĩ như vậy, công việc e rằng không giữ nổi nữa rồi.
...
Trong văn phòng, vẻ mặt Lục Bồi vẫn như thường, không nhìn ra cảm xúc gì.
"Chườm mặt đi."
Tôi nhìn túi đá trên bàn, lặng lẽ cầm lên.
"Có vẻ cô quên lời tôi nói rồi."
"Xin lỗi." Tôi nhận lỗi, nhắm mắt lại: "Là tôi xử lý không tốt."
Chuyện đã đến nước này, nói gì cũng vô ích.
Bầu không khí rơi vào im lặng.
Lục Bồi lạnh nhạt mở miệng: "Sau này đừng mang chuyện riêng vào công ty. Đây không phải là sân khấu của các người."
Giọng điệu nghiêm túc, tôi cũng biết chuyện này làm ảnh hưởng đến hình ảnh công ty, vội vàng gật đầu đồng ý.
Lúc tôi sắp rời khỏi văn phòng, Lục Bồi bỗng gọi tôi lại.
"Có một dự án ở nước ngoài, cô có hứng thú không?"
"Gì cơ?" Tôi đứng khựng lại.
"Có thể sẽ phải đi vài năm, thời gian khá dài. Cô có thể cân nhắc."
"Tôi cần một trợ lý đắc lực. Nếu cô không đi, tôi sẽ tìm người khác." Anh nói hờ hững, nhưng ngón tay lại gõ liên tục xuống bàn.
Tôi nghiêm túc suy nghĩ.
Ra nước ngoài đúng là một cơ hội học hỏi tốt. Nhưng đi vài năm, tôi hơi do dự.
Thấy tôi lưỡng lự, Lục Bồi bình thản nói: "Không cần quyết định vội, tôi đợi câu trả lời của cô."
Tôi cần phải cân nhắc kỹ. Ngay tối hôm đó, tôi gọi điện cho Phùng Xuân.
Không ngờ cô ấy còn kích động hơn tôi.
"Cơ hội tốt thế sao không đi! Không chỉ giúp cậu phát triển bản thân, mà còn tránh xa được hai cái tên xui xẻo kia."
"Tổng giám đốc Lục đang giúp cậu đấy."
Tôi ngẫm nghĩ, Chu Diệc Chi cứ bám riết không buông, đúng là vấn đề.
Đi nước ngoài vài năm, lợi nhiều hơn hại.
Tôi hạ quyết tâm: "Tớ đi!"
17.
Đám cưới của Phùng Xuân diễn ra vào mùa xuân.
Tựa lưng vào dãy núi tuyết, đồng cỏ xanh non, trời đất rộng lớn bao la.