Lời Nói Dối Đẹp Nhất

Chương 15



15.

Nhưng  Bùi Tướng Quân lại phản đối, nói từ xưa đến nay, triều đình coi trọng nông nghiệp, khinh rẻ thương nghiệp, học buôn bán là con đường không thể chấp nhận được.

Ông xoa đầu ta, trịnh trọng nói: "Sau này nhất định sẽ tìm cho con một nhà thật tốt."

Mẫu thân đỏ mặt, cãi lại ông: "Dưới gầm trời này, đất nào chẳng là đất của vua, dưới chân Tử Cấm Thành, ai chẳng là dân của hoàng gia? Sao đến chỗ ông lại còn phân chia cao thấp sang hèn chứ?"

Đây là câu có văn vẻ nhất mà mẫu thân từng nói.

Bà là người từng đọc sách, nhưng sau khi gia đình gặp biến cố, đành phải đi làm thợ thêu.

Bùi tướng quân cũng là người đọc sách. Nhưng với nam nhân,người bạc tình lại thường là kẻ đọc sách, còn kẻ nghĩa khí lại hay là đồ tể.

Dù có là gia đình tốt đến đâu, ta cũng không đi. Dù có là người đàn ông quyền thế cỡ nào, ta cũng không cần.

Giữa tháng tư, Bùi Kỳ Ngọc đánh trận trở về.

Huynh ấy đen hơn, cường tráng hơn, trên tay cũng có thêm không ít vết thương mới. Những vết thương cũ và mới đan xen, trông thật thê thảm.

Huynh ấy bực bội cười, gọi ta là "mèo khóc nhè".

Ta hít mũi một cái, cứng đầu nói: "Cát bay vào mắt thôi."

Buổi chiều, huynh ấy thay thường phục, đến Đông Cung muốn gặp Bùi Thư. Nhưng ngay cả cửa cũng không vào được.

Bùi Thư lấy cớ thân thể không khỏe, trực tiếp từ chối.

Đến ngày thứ ba bị chặn ngoài cửa, huynh ấy cầm kiếm chỉ vào đầu Bùi Tướng Quân, vẻ mặt đau đớn, chất vấn vì sao lại giấu huynh ấy?

Ta biết, huynh ấy hận Thái tử điện hạ đã có người trong lòng từ lâu, vậy mà phụ thân lại chọn cách im lặng.

Mũi kiếm vạch qua đá xanh, phát ra tiếng sắc lạnh, hòa cùng cơn phẫn nộ của Bùi Kỳ Ngọc, như tiếng tru ai oán của sói hoang trong đêm tối.

Huynh ấy gào lên, muốn g.i.ế.c đôi cẩu nam nữ kia.

Bùi Tướng Quân đ.ấ.m n.g.ự.c giậm chân, lớn tiếng gọi huynh ấy là "nghịch tử".

Bùi Kỳ Ngọc cuối cùng không thể ra khỏi cửa. Mẫu thân liều sống liều c.h.ế.t chặn huynh ấy lại.

Huynh ấy không thể đặt tính mạng của hơn trăm người trong Bùi phủ vào chỗ c.h.ế.t được.

Từ đó về sau, trên người huynh ấy có thêm sát khí, mỗi lần gặp, ta đều thấy huynh ấy mân mê thanh trường kiếm, dường như đang âm thầm lên kế hoạch gì đó.

Tháng năm, Bùi Kỳ Ngọc cưới Tống Vãn Nguyệt, hai nhà Bùi - Tống kết thành thông gia.

Bùi Thư cuối cùng vẫn không đến, chỉ sai người đưa đến ba rương lễ vật cùng một bức thư.

Nét chữ nhỏ nhắn mềm mại, đúng là bút tích của Bùi Thư.

Thư có mấy trang, phần lớn là kể về những chuyện thường ngày.

Bùi Kỳ Ngọc cầm thư, đọc đến đoạn nào đó còn bất giác mỉm cười.

Chính vì bức thư này, chúng ta đều nghĩ rằng ít nhất hiện tại Bùi Thư vẫn an toàn, Thái tử điện hạ chắc cũng phải kiêng dè thế lực của Bùi gia.

Từ sau khi Tống Vãn Nguyệt vào phủ, cuộc sống của ta không còn nhàm chán tẻ nhạt nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chúng ta cùng nhau ra ngoại ô thả diều, dạo quanh các tiệm son phấn, lụa là, cùng chèo thuyền ngắm hồ.

Chẳng mấy chốc, mùa hạ đã đến. Trong lòng ta vẫn luôn nhớ chuyện mang hạt sen đến cho Bùi Thư.

Cứ nghĩ mãi như thế, đến tận cuối tháng sáu.

Ta nằm trên ghế của Tống Vãn Nguyệt, để mặc nàng ấy xoa bóp hai bên thái dương.

Ta uể oải kể nàng nghe về một hồ nước ở vùng ngoại ô phía nam, nước xanh biếc, mỗi năm mùa sen nở đều rực rỡ nhất, khiến người ta không khỏi yêu thích.

Những búp sen ẩn mình trong lớp cánh hoa, xanh biếc óng ánh, thanh khiết thoát tục.

Nàng ấy chọc nhẹ vào trán ta, cười rạng rỡ như hoa: "Ngươi đúng là đồ tham ăn."

Ta khép mắt, không đáp lời, rồi chìm vào một giấc ngủ say.

Ta mơ thấy Bùi Thư.

Nàng ấy mỉm cười với ta, khẽ gọi: "Ý Ninh."

Nàng ấy nói, nàng ấy đi rồi.

Ta hỏi: "Đi đâu?"

Nhưng nàng ấy không còn đáp lại nữa.

Giữa ranh giới trời và đất, bóng hình yểu điệu kia ẩn mình trong một màn trắng xóa, chớp mắt đã tan biến. Ta giật mình tỉnh dậy trong nước mắt.

Không biết từ bao giờ, bên ngoài trời đã đổ cơn mưa lất phất, từng giọt tí tách rơi xuống, khiến lòng người bứt rứt.

Mẹ sai người đến gọi ta, là đại nha hoàn thân cận bên bà. Đôi mắt nàng ấy sưng đỏ, rõ ràng đã khóc rất lâu.

Ta đè nén bất an trong lòng, bước đến tiền viện.

Nghe thấy ba chữ "Thái tử phi băng hà", mẹ ta khóc đến mức suýt nữa thì ngất đi.

Sắc mặt Bùi tướng quân thoáng run rẩy, trong mắt thấp thoáng ánh lệ, thấp giọng lẩm bẩm: "Thư nhi…"

Nhưng ta chỉ cảm thấy hắn ta thật ghê tởm.

Khi nhìn thấy Bùi Kỳ Ngọc, cả người huynh ấy dơ bẩn, trên mặt còn vương bùn đất.

"Thư nhi muội ấy…"

Đôi mắt ấy, ta không dám nhìn thêm một giây nào nữa.

Cổ họng ta như bị đổ chì nặng ngàn cân, dù cố thế nào cũng chẳng thể thốt nên lời.

"Ta lẽ ra nên biết sớm hơn, lẽ ra phải biết…"

Huynh ấy ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mờ sương, mặc cho những hạt mưa chảy dài trên gương mặt, cuốn theo cả nỗi nhớ thương và oán hận.

Ta lau mặt một cái, quay người rời đi.

Đi hái hạt sen.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com