Lời Nói Dối Đẹp Nhất

Chương 9



9.

Thoáng chốc, ba tháng đã trôi qua.

Bà v.ú Vương không thích ta, mỗi khi ta quấn lấy Bùi Thư, bà ta luôn tỏ ra lạnh lùng, lời nói đầy gai nhọn.

Khiến ta bực mình, ta cũng không ngại đấu khẩu với bà ta.

Bà ta rất lợi hại, lúc nào cũng méc với nương ta, vạch trần hết lỗi lầm của ta.

Nương liền mắng ta một trận thậm tệ. Không khó để nhận ra, nương có phần kiêng dè bà v.ú Vương đó.

Vào ngày Tết Nguyên Đán, nương dặn ta gọi cả Hòa Sinh đến phủ.

"Nó mồ côi cha mẹ từ nhỏ, thật đáng thương, nhưng nó lại một lòng hướng về chúng ta. Dù giờ đã có nhà riêng ở ngoại thành, nhưng sống một mình lạnh lẽo lắm. Con gọi nó đến đây, cùng nhau ăn bữa cơm tất niên, cho thêm phần náo nhiệt."

Trong mắt nương ánh lên tia lệ, bà thật lòng yêu quý Hòa Sinh.

Hòa Sinh từng cứu mạng nương.

Mùa đông năm ta bảy tuổi, nương mắc phong hàn truyền nhiễm, bà đành nghiêm khắc bắt các di nương ngăn ta lại.

Hòa Sinh lặn lội nghìn dặm đến thung lũng linh dược tìm thuốc, lấy được thuốc rồi lại gấp rút băng tuyết quay về, thức trắng nhiều ngày liền chăm sóc nương.

Nếu không có Hòa Sinh, nương đã không còn sống đến giờ.

Ta cùng Hòa Sinh vừa bước vào phủ thì liền gặp Bùi Thư.

"Chậc, ta tưởng ai, hóa ra là ca ca Hòa Sinh. Còn tưởng A Ninh nhà ta lại lừa được cô nương nhà nào về đây rồi."

Hòa Sinh đỏ bừng mặt, ánh mắt lặng lẽ lướt qua ta, "Không... không phải cô nương, mà là..."

Bùi Thư lập tức nắm lấy cơ hội trêu chọc huynh ấy: "Là gì?

"A Ninh à, nam tử mà e dè như vậy thì không thể lấy được đâu."

Hòa Sinh trông như một chú chó nhỏ bị ức hiếp, lắp bắp nói: "Lấy được, lấy được mà."

Bùi Thư giả vờ thở dài, rồi kéo tay ta, nháy mắt đầy gian xảo. Nào còn thấy dáng vẻ mong manh yếu đuối ngày nào?

Bùi Thư ghé tai ta thì thầm: "Chọn phu quân thì đừng chọn kẻ nhu nhược, phải có bản lĩnh mới được."

Ta chỉ đành cười bất lực.

Buổi tối, cả nhà cùng quây quần bên bàn tiệc, nhưng không ai động đũa.

Nương nhìn ta, ánh mắt thoáng do dự, rồi chậm rãi lên tiếng:

"Ninh nhi vào phủ cũng đã lâu, giờ cũng nên đổi cách xưng hô rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Năm đôi mắt lập tức đổ dồn về phía ta.

Vốn đang há miệng nuốt nước miếng, ta bỗng cứng người lại.

Ta: ???

Dưới bàn, nương dùng chân giẫm mạnh lên chân ta.

Ta đau đến mức nhăn mặt nhíu mày, đứng bật dậy, đón lấy ánh mắt cháy bỏng của nương, hướng về phía Bùi tướng quân, gọi một tiếng:

"Cha?"

Nương: "Lớn tiếng chút, chưa ăn cơm à!"

Ta bĩu môi, vốn dĩ là chưa ăn mà.

"Cha!"

Bùi tướng quân cười đến nỗi nếp nhăn trên mặt xếp chồng như bánh bao, liên tục đáp lại.

Ta miễn cưỡng đi đến trước mặt Bùi Tề Ngọc.

"Huynh trưởng."

Hắn nhếch môi, cố nhịn cười, nhướng mày: "Không nghe thấy."

Bùi tướng quân lên tiếng bảo vệ ta, nghiêm mặt nói: "Tiểu tử nhà ngươi, đừng có được đà lấn tới."

Ta nhìn Bùi Thư, khuôn mặt nàng dịu dàng, ánh mắt ôn nhu, liền lớn tiếng gọi một tiếng:

" Tỷ tỷ !"

Đây là lời từ tận đáy lòng, ta thực sự yêu mến nàng. Nàng thấu hiểu lòng người, tâm địa thiện lương, chưa bao giờ khắt khe với hạ nhân trong phủ. Nếu rảnh rỗi, nàng còn dạy các nha hoàn mới vào phủ học chữ.

Ta từng hỏi nàng: "Tại sao lại dạy bọn họ học chữ?"

Ở thời đại này, nữ tử bình thường đa phần không biết chữ, huống hồ gì là những tiểu nha hoàn, đã không thể thi khoa cử như nam nhân, cũng chẳng thể làm quan nữ tử.

Bùi Thư lại rất nghiêm túc nói:

"Ta dạy các nàng biết chữ, là để các nàng có thể nhớ, có thể viết ra tên của chính mình. Đều là con gái nhà lành, không nên mơ màng sống qua ngày, đến khi nhắm mắt lại, ngay cả tên của mình cũng không nhớ nổi.”

"Muội đừng coi thường họ, họ đều là những cô gái rất tốt."

Vậy nên, trong lòng ta, hình tượng của Bùi Thư lại thêm phần cao lớn.

Ta đói đến hoa mắt chóng mặt, làm loạn đòi ăn cơm, khiến bọn họ cười ha hả.

Chén rượu chạm nhau, ăn uống cười nói rôm rả.

Giây phút này, chính là dáng hình cụ thể của sự ấm áp mà ta hằng mong đợi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com