Lời Thầm Trong Tim Anh

Chương 2



Tôi kinh ngạc trợn tròn mắt!

Âm thanh này, là của Cố Dư Bạch!

Nhưng anh ấy luôn lạnh nhạt với tôi, ngay cả khi tôi cầu xin khổ sở, anh cũng chưa từng gọi tôi thân mật như vậy.

Đừng nói đến việc anh ấy để ý đến chuyện của tôi, sau khi kết hôn cũng chưa bao giờ chủ động chạm vào tôi.

Làm sao có thể nhớ rõ kỳ kinh nguyệt của tôi như thế được?!

Ảo giác!

Chắc chắn là ảo giác!

Nhưng giây tiếp theo, giọng nói đó lại vang lên lần nữa:

“Hay tôi giả vờ bị nghẹn khi ăn, để vợ đưa đến bệnh viện, kéo dài thời gian?

“Nhưng đến bệnh viện rồi thì làm gì tiếp đây? Hu hu hu!

“Hay là đi tự ngã gãy chân, thương gân động cốt trăm ngày lành, kéo dài được ngày nào hay ngày ấy?”

Lần này, tôi thực sự ngơ ngác!

Bởi vì tôi dám chắc rằng, Cố Dư Bạch hoàn toàn không mở miệng.

Vậy, tất cả những gì tôi nghe được đều là tiếng lòng của anh ấy?

Thật sự cứ như anh ấy đã biến thành một người hoàn toàn khác!

Tôi còn đang do dự, vừa định thử thăm dò thì trước mắt đột nhiên tối sầm lại.

3

“Nếu là thư tình thì thôi đi, tôi sẽ không nhận.”

Giọng nói của chàng trai trẻ, dễ nghe nhưng lạnh lùng đến không mang theo chút ấm áp nào vang lên bên tai.

Tôi mở mắt ra, nhìn thấy ngôi trường quen thuộc này, bàng hoàng nhận ra mình đã quay về năm thứ hai đại học.

Và ngay lúc này, trong tay tôi là một bức thư tình màu hồng nhạt.

Cố Dư Bạch khi mười chín tuổi đang đứng trước mặt tôi.

Anh cúi mắt, ánh nhìn khi nhìn tôi vẫn mang theo sự kiêu ngạo và vẻ không mấy quan tâm.

Tôi lập tức nhớ ra, đây chính là năm thứ hai tôi thầm yêu Cố Dư Bạch, ngày mà tôi lấy hết can đảm để tỏ tình với anh.

“Sao không nói gì, hửm?”

Anh nhướng nhẹ đôi chân mày lạnh lùng, nhưng tiếng lòng lại lần nữa vang lên:

“Á, bảo bối không phải định khóc đấy chứ~?

“Thích nhất là nhìn cô ấy khóc, trông dễ thương chết mất, hu hu hu!

“Kỳ lạ, sao mắt cô ấy chưa đỏ lên nhỉ?

“Đỏ đỏ một chút, giống hệt con thỏ nhỏ tội nghiệp, nhìn chỉ muốn hôn một cái thôi!”

Một ý nghĩ táo bạo chợt lóe lên trong đầu tôi, khiến tôi lập tức bùng nổ!

Chẳng lẽ, Cố Dư Bạch thực ra cũng thích tôi?

Chỉ là ngoài miệng thì phủ nhận, nhưng trong lòng lại chẳng thể giấu được?

Vậy thì những năm qua, sự đeo bám, những gì tôi đã cố gắng, chẳng phải trong mắt anh ấy đều giống như một trò hề sao?

4

Lúc này, mắt tôi thực sự đỏ lên.

Chỉ là không phải vì tủi thân, mà là vì tức giận!

Cố Dư Bạch thấy vậy, vẻ mặt không thay đổi, nhưng tiếng lòng bắt đầu hoảng loạn.