Chương 1: Chàng Trai Miền Tây
Sài Gòn, tháng Sáu. Cái nóng hầm hập và dòng xe cộ kẹt cứng ở ngã tư Hàng Xanh đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của Trần An.
An là một chàng trai miền Tây điển hình, nước da hơi ngăm, tính cách hiền lành, ít nói.
Bốn năm trước, anh rời quê nhà An Giang, lên thành phố với tấm bằng đại học và một ước mơ đổi đời. Nhưng Sài Gòn hoa lệ, cũng hoa lệ phí. Ước mơ của anh dần bị cơm áo gạo tiền bào mòn, biến thành một công việc văn phòng lương ba cọc ba đồng, và một căn phòng trọ rộng mười mét vuông ở quận Bình Thạnh.
Thứ quý giá nhất mà anh mang theo bên mình, không phải là chiếc điện thoại đã cũ, mà là một khúc gỗ trầm hương nhỏ bằng ngón tay cái, được ông nội anh trao lại. Ông nói ông vớt được nó dưới sông Cửu Long sau một trận lũ lớn, thấy nó tỏa ra mùi hương an thần, nên cho anh mang theo để cầu bình an.
An luôn đeo nó trên cổ, mùi hương dịu nhẹ của nó là thứ duy nhất giúp anh cảm thấy thanh thản giữa thành phố xô bồ này.
Tối đó, sau một ngày làm việc mệt mỏi, An lại lấy khúc gỗ ra ngắm. Nó có màu đen tuyền, những đường vân gỗ tự nhiên trông như những đám mây. Anh không biết rằng, đây không phải là gỗ trầm hương bình thường.
Đây là một mảnh vỡ của một thứ còn cổ xưa hơn cả lịch sử.
Và nó, sắp sửa thức tỉnh.