Chương 109: Ngày Khai Giảng
Dưới chân dãy Thất Sơn, một ngày lịch sử đã đến. Thất Sơn Đạo Viện, học viện tu chân quốc gia đầu tiên, chính thức khai giảng khóa đầu tiên.
Hàng ngàn thiếu niên ưu tú nhất, được tuyển chọn từ khắp mọi miền đất nước, từ những thành phố lớn cho đến những bản làng xa xôi, đã tề tựu về đây. Trong ánh mắt của họ, lấp lánh niềm hy vọng, sự tự hào và một ý chí kiên định. Họ là những hạt giống của tương lai, là thế hệ sẽ gánh vác vận mệnh của đất nước sau này.
Trên lễ đài, Trần An, trong bộ trang phục Viện trưởng đơn sơ, không hề có vẻ uy nghiêm của một cường giả đỉnh cao, mà giống như một người thầy, một người anh cả. Anh nhìn xuống hàng ngàn gương mặt trẻ tuổi, giọng nói của anh, được truyền đi bằng linh lực, vang vọng khắp quảng trường.
"Chào mừng các em, đến với Thất Sơn Đạo Viện," anh nói. "Ngày hôm nay, các em đến đây không phải để học cách trở nên mạnh hơn người khác, không phải để tranh đoạt danh lợi. Các em đến đây, để học cách bảo vệ."
"Hãy nhìn ra sau lưng các em," anh chỉ tay về phía những cánh đồng lúa, những dòng sông, những làng mạc ở phía xa. "Đó là quê hương của chúng ta, là nơi có gia đình, bạn bè, có mồ mả của tổ tiên. Sức mạnh mà các em sắp có được, là để bảo vệ những điều đó. Hãy nhớ lấy, tu tiên trước hết là tu nhân, sức mạnh càng lớn, trách nhiệm càng cao. Ta mong rằng, sau này, khi các em rời khỏi nơi đây, các em sẽ trở thành những trụ cột vững chắc, che chở cho non sông đất Việt này."
Bài diễn văn không có những lời lẽ hoa mỹ, nhưng lại chạm đến trái tim của tất cả mọi người.
Những ngày sau đó, Đạo Viện đi vào hoạt động một cách sôi nổi. Lâm Minh Triết, với sự nghiêm khắc của một kiếm tu, đã rèn giũa các đệ tử Kiếm Đạo trở nên vô cùng kỷ luật. H'lin thì dẫn học viên của mình vào sâu trong rừng, dạy cho họ cách lắng nghe hơi thở của đất trời, cách trở thành những trinh sát tài ba nhất.
Trong buổi kiểm tra tư chất đầu vào, Trần An đã chú ý đến một cậu bé. Cậu bé tên là Võ Tấn Phát, đến từ một làng chài nghèo ở tận mũi Cà Mau. Cậu có một linh căn hệ Thủy vô cùng đặc biệt, có thể dễ dàng giao tiếp và điều khiển các sinh vật dưới nước. Nhìn thấy cậu bé, Trần An như nhìn thấy chính mình của ngày xưa, một chàng trai miền Tây chân chất, với một cơ duyên gắn liền với sông nước. Anh quyết định sẽ đích thân chỉ dạy cho cậu bé này.