Chương 111: Cuộc Họp Trên Đỉnh Núi
Bí mật về long mạch ở Hoa Lư giống như một tiếng chuông, đánh thức Trần An khỏi những ngày tháng yên bình của việc xây dựng. Anh hiểu rằng, củng cố hậu phương là quan trọng, nhưng tìm lại và làm chủ được toàn bộ sức mạnh của đất nước mới là nền tảng cốt lõi để có thể đối mặt với những kẻ thù hùng mạnh trong tương lai.
Anh lập tức triệu tập một cuộc họp nhỏ, gồm những người mà anh tin tưởng nhất: Lâm Minh Triết, H'lin, Lý Tiêu Dao và Lạc Thanh Y.
Khi anh đưa tấm bản đồ da dê và kể lại những gì mình đã lĩnh ngộ được, tất cả mọi người đều vô cùng chấn động.
"Một long mạch thứ hai!" Lý Tiêu Dao, với kiến thức của Thượng giới, là người hiểu rõ nhất tầm quan trọng của việc này. "Nếu một thế giới sở hữu hai long mạch cội nguồn, tiềm năng phát triển của nó là vô hạn! Nó có thể trở thành một trong những đại thế giới hùng mạnh nhất trong vũ trụ!"
"Nhưng thời gian quá gấp rút," Lạc Thanh Y lo lắng nói. "Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến Rằm tháng Tám. Việc di chuyển từ đây ra tận Hoa Lư, Ninh Bình, lại phải chuẩn bị đối mặt với những nguy hiểm không rõ, e rằng..."
"Chuyến đi này, ta sẽ đi một mình," Trần An ngắt lời, giọng nói vô cùng kiên định.
Mọi người đều phản đối. Anh là Minh chủ, là Viện trưởng, là trụ cột tinh thần của cả Tiên Minh. Việc anh một mình đi vào một nơi bí ẩn, không rõ là phúc hay họa, là quá mức mạo hiểm.
"Đây không phải là một trận chiến," Trần An giải thích. "Đây là một cuộc hành trình tìm về cội nguồn. Nó đòi hỏi một sự kết nối đặc biệt với mảnh đất này. Ta là người duy nhất có trong mình viên Non Sông Xã Tắc Đan, chỉ có ta mới có thể cảm nhận và có cơ hội được long mạch thứ hai chấp nhận."
Anh nhìn những người bạn của mình. "Mọi người, mỗi người đều có trách nhiệm của riêng mình. Lâm huynh cần huấn luyện Thiên Binh. H'lin cần bảo vệ vùng Tây Nguyên. Lạc cô nương và Lý huynh cần xây dựng nền tảng cho Đạo Viện. Trấn Ma Thành ở Loạn Giới cũng cần có người trấn giữ. Ta tin tưởng mọi người, cũng xin mọi người hãy tin tưởng ta."
Lời nói của anh đã thuyết phục được tất cả. Họ biết, đây là con đường mà vị Minh chủ của họ phải tự mình bước đi.
Sau khi giao lại mọi công việc, Trần An bắt đầu chuyến Bắc phạt một mình. Anh không mang theo Phi Long Tam Tiêm Kích, không mặc áo bào của Minh chủ. Anh chỉ vận một bộ đồ vải đơn sơ, như một người lữ khách bình thường, lặng lẽ rời khỏi Thất Sơn.