Chương 140: Di Sản Của Dòng Sông
Trần An dừng bước. Anh không ngờ lại gặp cậu học trò nhỏ của mình ở đây.
Võ Tấn Phát vội vàng nhảy xuống xuồng, chạy đến trước mặt Trần An, cúi đầu chào một cách cung kính. Cậu bé vốn được cử về đây thực tập, đã chứng kiến toàn bộ sự việc từ xa, và trong lòng chỉ còn lại sự sùng bái vô tận dành cho sư phụ của mình.
Nhìn thấy ánh mắt của cậu bé, Trần An bỗng mỉm cười. Anh quyết định ở lại thêm một chút.
"Phát," anh chỉ tay ra mặt sông. "Con có cảm nhận được sự khác biệt của dòng sông này không?"
Võ Tấn Phát, với linh căn hệ Thủy đặc biệt của mình, nhắm mắt lại cảm nhận. Cậu bé reo lên: "Thưa sư phụ, con cảm nhận được! Nước... nước ở đây rất 'vui', rất hoạt bát! Linh khí hệ thủy vô cùng tinh thuần, giống như... giống như đang được tái sinh!"
"Đúng vậy," Trần An gật đầu. "Đây là một cơ duyên. Không chỉ cho con, mà cho tất cả những người tu luyện hệ Thủy ở quê hương chúng ta."
Anh không vội rời đi nữa. Anh đứng bên bờ sông, dùng chính buổi sáng hôm đó, để dạy cho cậu học trò của mình một bài học. Anh dạy cậu cách làm thế nào để "lắng nghe" dòng sông, làm thế nào để hấp thụ và hòa hợp với luồng linh khí mới này một cách hiệu quả nhất, làm thế nào để dùng sức mạnh của nước để nuôi dưỡng vạn vật, chứ không phải để hủy diệt.
Đó là di sản của dòng sông, được truyền lại từ vị công chúa ngàn năm trước, qua tay Trần An, và bây giờ, được trao cho một thế hệ mới.
Cuối buổi học, Trần An đặt tay lên vai cậu học trò.
"Ta giao cho con một nhiệm vụ," anh nói. "Hãy ở lại đây, tu luyện, và giúp đỡ những người tu luyện khác ở quê nhà. Hãy dùng sức mạnh của mình, trở thành người bảo vệ cho chính dòng sông này, giống như những người đi trước đã làm. Con làm được không?"
Võ Tấn Phát đứng thẳng người, ánh mắt vô cùng kiên định, dõng dạc đáp: "Thưa sư phụ, con làm được!"
Trần An hài lòng gật đầu. Anh đã gieo xuống một hạt giống.
Sau khi đã giải quyết xong mọi việc, anh không còn gì vướng bận. Anh nhìn cậu học trò nhỏ, rồi nhìn dòng sông Hậu hiền hòa, trong lòng vô cùng thanh thản. Anh quay người, bước một bước, thân hình hòa vào hư không, biến mất không một dấu vết.
Võ Tấn Phát đứng bên bờ sông, nhìn theo hướng sư phụ rời đi, rồi lại nhìn dòng sông đang lấp lánh dưới nắng. Cậu bé biết, một con đường mới, một trách nhiệm mới, đã mở ra trước mắt mình.
Di sản của người anh hùng, không chỉ là những chiến công lừng lẫy, mà còn là việc thắp lên ngọn lửa trong tim của những người kế thừa.