Long Mạch Thức Tỉnh

Chương 177: Ác Mộng Chi Vương



Chương 175: Ác Mộng Chi Vương

Giữa buổi chiều yên ả ở quê nhà Long Xuyên, trong một thế giới khác, Trần An đang đối mặt với cơn ác mộng tồi tệ nhất.
Sau khi bị vạch mặt, Dạ Kình, được sự gia trì của tên Ma Sứ, đã hoàn toàn hóa điên. Hắn ta hấp thụ toàn bộ "ác mộng chi khí" mà hắn ta đã gieo rắc, biến thành một con quái vật khổng lồ được tạo nên từ bóng tối và nỗi sợ hãi - một Ác Mộng Chi Vương.
"GRÀO!"
Con quái vật gầm lên. Tiếng gầm của nó không gây tổn thương vật lý, mà tấn công thẳng vào tâm trí, khơi dậy nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất trong lòng mỗi người Mộng Tộc. Hàng vạn linh hồn đang có mặt tại Mộng Cảnh Trung Ương đều hoảng loạn la hét. Và mỗi một tiếng hét, mỗi một tia sợ hãi, lại làm cho con quái vật càng thêm mạnh mẽ.
Linh Tịch và phái Bạch Nhật Mộng cố gắng tạo ra một lá chắn bằng ánh sáng, nhưng nó liên tục rung chuyển, sắp vỡ tan trước biển sợ hãi vô tận.
Giữa cơn bão tố đó, Trần An vẫn đứng vững.
Anh không tấn công con quái vật. Anh cắm thanh Thượng phương bảo kiếm xuống nền đất ánh sao, hai tay chắp lại. Luồng Đế vương chi khí trong người anh tỏa ra, không bá đạo, không hung hãn, mà vững chãi, ấm áp và kiên định như một ngọn hải đăng. Nó tạo thành một vùng an toàn, một ngọn đèn giữa bão tố, che chở cho những linh hồn đang hoảng loạn của người Mộng Tộc.
Thấy Trần An là vật cản lớn nhất, Ác Mộng Chi Vương quay sang tấn công anh. Nó dùng ma thuật, chiếu thẳng vào tâm trí anh những ảo ảnh đáng sợ nhất: cảnh ba mẹ anh gặp nguy, cảnh quê hương An Giang chìm trong biển lửa, cảnh Trái Đất bị Ma Giới hủy diệt.
Nhưng nó đã lầm.
Trần An chỉ bình thản nhìn những ảo ảnh đó. "Nỗi sợ lớn nhất của ta," anh nói, giọng nói vang vọng khắp Mộng Cảnh, "chính là không bảo vệ được những người ta yêu thương. Và chính nỗi sợ đó, là nguồn sức mạnh lớn nhất của ta, không phải điểm yếu của ngươi có thể lợi dụng."
Anh quay lưng lại với con quái vật, đối mặt với hàng vạn người Mộng Tộc đang run rẩy.
"Hỡi các vị!" Anh hô lớn. "Sức mạnh của các vị không nằm ở vũ khí! Nó nằm ở trong giấc mơ của các vị! Đừng để kẻ địch biến giấc mơ của các vị thành vũ khí chống lại chính mình!"
"Hãy mơ đi! Hãy mơ về ánh sáng, về hy vọng, về một ngày mai tươi đẹp! Hãy dùng chính giấc mơ của mình để xua tan cơn ác mộng này!"
Giọng nói của anh, mang theo uy nghiêm của một bậc đế vương, mang theo sự chân thành của một người bảo vệ, đã thức tỉnh một điều gì đó trong lòng người Mộng Tộc.