Chương 180: Bữa Sáng Ở Long Xuyên
Sau cuộc đại hội lịch sử, sau những buổi họp bàn chiến lược kéo dài thâu đêm, Trần An lặng lẽ biến mất khỏi Thất Sơn Đạo Viện.
Anh trở về căn nhà nhỏ trong thung lũng yên bình.
Anh về đúng vào lúc mẹ anh đang dọn bữa sáng. Một tô bún cá nóng hổi, đặc sản của quê hương An Giang. Mùi thơm quen thuộc, khung cảnh bình dị, khiến cho mọi áp lực, mọi gánh nặng của vị thống soái vạn giới trong anh tan biến.
"Con đi công tác về rồi à? Nhìn con gầy đi thì phải," mẹ anh vừa nói, vừa gắp thêm cho anh một miếng cá lóc đồng.
Ba anh thì đang đọc báo, hỏi: "Công việc trên đó ổn cả chứ con?"
Trần An mỉm cười. "Dạ, ổn cả ba mẹ à."
Anh ngồi ăn tô bún cá, một món ăn mà ở Thái Nhất Đỉnh xa hoa không bao giờ có được. Anh cảm nhận được sự bình yên đến tận cùng của tâm hồn. Anh đã gặp những vị cường giả sống vạn năm, đã thấy những kỳ quan của vũ trụ. Nhưng tất cả những thứ đó, đều không quý giá bằng bữa sáng đơn sơ này.
Đây chính là trái tim của vị thống soái. Đây là thứ mà anh đang chiến đấu để bảo vệ. Không phải là vinh quang của vạn giới, không phải là quyền lực tối cao. Mà là sự bình yên của quê nhà, là nụ cười của ba mẹ. Viên Non Sông Xã Tắc Đan của anh, được tạo nên từ chính tình yêu này.
Ăn xong bữa sáng, anh chào ba mẹ. "Con lại phải đi công tác đây ạ."
Anh bước ra khỏi cửa. Ánh nắng ban mai của vùng đất Long Xuyên, An Giang, chiếu lên gương mặt anh. Sự dịu dàng biến mất, thay vào đó là một vẻ kiên định, sắc bén của một vị tướng quân.
Khoảnh khắc bình yên đã kết thúc. Đã đến lúc trở lại với trách nhiệm.
Anh nhắm mắt lại. Khi anh mở mắt ra, anh đã ở trước cổng của Trấn Ma Thành tại Loạn Giới Tiền Tuyến.
Lâm Minh Triết và các tướng sĩ đã đứng chờ sẵn. Nhìn thấy anh, tất cả đều cúi đầu.
Vị thống soái đã trở về quân doanh.
Cuộc chuẩn bị cho chiến dịch vĩ đại nhất, chính thức bắt đầu.