Chương 187: Tam Vị Tôn Giả Liên Thủ
Trận huyết chiến tại Hắc Thiết Yêu Tắc đã kéo dài suốt một ngày một đêm. Nhờ chiến thuật hợp lý, liên quân Vạn Giới đã chiếm thế thượng phong, từ từ đẩy lùi và tiêu diệt hạm đội ma quỷ.
Nhưng đúng vào lúc họ sắp giành được chiến thắng quyết định, một luồng uy áp cổ xưa, tà ác và mạnh mẽ đến mức làm cho cả không gian phải đông cứng lại, bùng nổ từ trung tâm của pháo đài.
Tất cả các tu sĩ, từ Trúc Cơ Kỳ cho đến Kim Đan Kỳ, đều cảm thấy linh hồn mình run rẩy, như bị một ngọn núi đè lên.
Từ trong bóng tối của pháo đài, một lão quái vật từ từ bay ra. Hắn ta có nửa thân trên là người, nhưng nửa thân dưới là một cái đuôi rắn khổng lồ, toàn thân phủ đầy vảy đen. Khí tức của hắn ta đã vượt xa Kim Đan, đạt đến một cảnh giới trong truyền thuyết: Nguyên Anh Kỳ.
"Một lũ sâu bọ, cũng dám đến lãnh địa của Cổ Ma Xà Tôn ta làm càn?"
Giọng nói của hắn ta, không lớn, nhưng lại mang theo một loại ma lực, khiến cho hàng vạn binh lính liên quân phải ôm đầu đau đớn.
Trên soái hạm chỉ huy, sắc mặt của tất cả mọi người đều trắng bệch.
"Tất cả lui lại! Giao hắn cho chúng ta!"
Một tiếng hét lớn vang lên. Trần An, Chiến Cuồng và ảo ảnh của Đại trưởng lão Thái Nhất Môn, không một chút do dự, đồng loạt bay ra, tạo thành một thế chân vạc, bao vây lấy Cổ Ma Xà Tôn.
Trận chiến của các thống soái, đã được đẩy lên một tầm cao mới. Tam vị Tôn Giả lần đầu tiên liên thủ.
Chiến Cuồng gầm lên, bổ ra một chiêu phủ mang theo sức mạnh khai sơn liệt địa. Đại trưởng lão thì dùng chính pháp của Thái Nhất Môn, tạo ra một bàn cờ bằng ánh sáng, muốn vây khốn Xà Tôn. Trần An thì vận khởi Non Sông Xã Tắc Đan, dùng chính khí của cả một thế giới, tạo ra một vùng lĩnh vực của riêng mình.
Nhưng tất cả đều vô dụng.
Cổ Ma Xà Tôn chỉ cười khẩy. "Chỉ là ba con kiến Kim Đan, cũng dám ngăn cản bản tôn?"
Hắn ta chỉ vẫy nhẹ tay. Một luồng sức mạnh của "pháp tắc" không gian tỏa ra. Chiêu phủ của Chiến Cuồng bị bóp nát. Bàn cờ của Đại trưởng lão vỡ tan. Lĩnh vực của Trần An bị xé rách. Cả ba người đều bị đánh bay ngược về, phun ra một ngụm máu tươi.
Sự chênh lệch về cảnh giới, là một trời một vực.