VĨ THANH: TRĂNG RẰM CỦA HÒA BÌNH
Hai mươi năm sau trận chiến Bình Định Càn Khôn.
Tết Trung Thu, tại Thất Sơn, An Giang.
Chiến tranh đã trở thành một câu chuyện được kể lại trong sách lịch sử, một huyền thoại cho con trẻ. Vạn Giới Đồng Minh đã trở thành một thể chế vững mạnh, bảo đảm cho một nền hòa bình và hợp tác lâu dài giữa các thế giới.
Trái Đất, hay Bản Địa Giới, với sự đóng góp to lớn của mình, đã trở thành một trong những trung tâm của Liên Minh.
Tối nay, tại thung lũng dưới chân Thiên Cấm Sơn, một lễ hội Trung Thu lớn chưa từng có đang được tổ chức. Không chỉ có người Việt Nam, mà còn có những người Tinh Linh Tộc từ Nhân Nghĩa Chi Địa, những người Mộc Linh của Bách Thảo Giới và những người tị nạn từ các thế giới khác đã chọn nơi đây làm quê hương thứ hai.
Những chiếc đèn lồng truyền thống của Việt Nam treo xen kẽ với những quả cầu ánh sáng ma thuật của Tinh Linh Tộc, tạo nên một khung cảnh lung linh huyền ảo.
Một người đàn ông có vẻ ngoài chừng ba mươi tuổi, mặc một bộ đồ vải đơn sơ, đang mỉm cười đi dạo giữa lễ hội. Anh chính là Trần An. Dù hai mươi năm đã trôi qua, nhưng năm tháng dường như đã bỏ quên anh.
Anh đi đến một gốc cây cổ thụ, nơi một cặp vợ chồng đang nhìn đứa con gái nhỏ của mình chơi đùa với chiếc đèn lồng hình con thỏ.
"Lâm huynh, H'lin," Trần An cất tiếng chào.
Lâm Minh Triết, giờ đã là Viện trưởng của Thất Sơn Đạo Viện, quay lại. Vẻ lạnh lùng của một kiếm tu ngày nào đã được thay thế bằng sự ấm áp của một người cha. H'lin, vẫn xinh đẹp như Nữ Chúa Sơn Lâm, mỉm cười dịu dàng.
"Minh chủ," Lâm Minh Triết gật đầu. "Ngài cũng đến xem hội à?"
"Ta không còn là Minh chủ nữa," Trần An cười. "Chỉ là một người dân bình thường thôi."
Họ cùng nhau nhìn về phía những đứa trẻ đang nô đùa. "Tất cả những gì chúng ta đã làm," H'lin nói khẽ, "đều là vì cảnh tượng này."
Đúng lúc đó, một lá bùa truyền tin bay đến tay Trần An. Anh kích hoạt nó, hình ảnh của Lý Tiêu Dao và Lạc Thanh Y hiện ra. Họ đang đứng trên một ban công ở Thăng Long Thành, phía sau là một bầu trời đầy sao của Loạn Giới, cũng đang vô cùng náo nhiệt.
"Trần huynh! Tết Trung Thu vui vẻ!" Lý Tiêu Dao cười lớn. "Bên này chúng ta cũng đang tổ chức đấy! Món bánh trung thu của các vị, đã trở thành đặc sản của cả vạn giới rồi!"
Họ trò chuyện vài câu, về sự phát triển của Liên Minh, về những tuyến giao thương mới, rồi chào tạm biệt.
Trần An cất lá bùa đi, rồi đi về phía một ngôi nhà nhỏ ấm cúng ở cuối thung lũng. Ba mẹ anh, dù đã rất già, nhưng nhờ có linh đan của anh, vẫn vô cùng khỏe mạnh, đang ngồi trên hiên nhà, trông mấy đứa chắt đang tập đi. Anh đã lập gia đình, đã có con, đã thực sự sống một cuộc sống mà anh hằng mong ước.
Sau khi quây quần cùng gia đình, anh một mình đi lên một ngọn đồi nhỏ, nhìn xuống cả thung lũng đang rực rỡ ánh đèn.
Anh nhìn lên vầng trăng rằm, tròn và sáng. Anh lấy ra một bầu rượu.
"Một mình uống rượu dưới trăng, không thấy cô đơn sao?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên. Lão Tửu Quỷ, không biết từ lúc nào, đã ngồi bên cạnh anh. Lão ta vẫn vậy, không hề thay đổi.
Trần An chỉ mỉm cười, đưa cho lão ta một chén.
Họ không nói gì thêm. Chỉ cùng nhau ngắm nhìn thế giới bình yên mà họ đã góp phần tạo ra.
Hồi lâu sau, Lão Tửu Quỷ nâng chén rượu của mình lên.
"Một ly, cho những người đã ngã xuống."
Trần An cũng nâng chén.
"Một ly, cho hòa bình hôm nay."
Lão Tửu Quỷ cười ha hả, nhìn về phía vầng trăng.
"Và một ly," lão nói, "cho ngày mai, và mãi mãi về sau."
Hai người cạn chén. Dưới ánh trăng rằm của hòa bình, câu chuyện của một người anh hùng, đã đi đến một hồi kết viên mãn nhất.