Long Mạch Thức Tỉnh

Chương 27: Song Hùng Phá Trận



Chương 27: Song Hùng Phá Trận

Cuộc hợp tác bất đắc dĩ nhưng vô cùng hiệu quả bắt đầu.
Lâm Minh Triết chỉ ra bốn mắt trận mà hắn ta đã tìm thấy: một pho tượng đá hình đầu lân đã bị rêu phủ, một cái khuyên sắt gỉ sét nằm trong một bụi cây, một tảng đá có hình thù kỳ lạ, và một cây kiếm gãy cắm sâu trong khe núi. Tất cả đều là những vật mang thuộc tính Kim hoặc Thổ, phù hợp với kiếm pháp của hắn. "Còn ba cái nữa," hắn nói, "chúng không phải là kim loại hay đá, ta không cảm nhận được."
Đến lượt Trần An. Anh nhắm mắt lại, không dùng mắt nhìn, mà dùng tâm để cảm nhận. Với Hỗn Độn Thủy Mộc Linh Căn và Long Xà Thủy Kinh, anh cảm nhận được dòng chảy của linh khí một cách vô cùng rõ rệt.
Anh nhanh chóng chỉ ra ba vị trí còn lại. Một là bộ rễ của một cây cổ thụ già cỗi, nơi sinh khí hội tụ. Hai là một mạch nước ngầm ẩn mình dưới một tảng rêu. Ba là một nơi sương mù tụ lại dày đặc nhất trong thung lũng, là nơi thủy khí ngưng đọng.
Kỹ năng của hai người bổ trợ cho nhau một cách hoàn hảo.
Họ nhanh chóng vạch ra kế hoạch. Mỗi người sẽ phụ trách phá giải những mắt trận gần mình nhất. Vấn đề là, họ phải ra tay cùng một lúc.
Đêm đó, chính là Rằm tháng Bảy. Đêm của Xá Tội Vong Nhân. Âm khí trong trời đất trở nên hỗn loạn, khiến cho đại trận Mê Hồn vốn dựa vào sự cân bằng của linh khí cũng trở nên bất ổn, thỉnh thoảng lại gợn lên những gợn sóng không gian. Đây là thời cơ tốt nhất.
Hai người đứng ở hai vị trí khác nhau, ra hiệu cho nhau bằng ánh mắt.
"Khi nào chiếc lá này chạm đất, hãy ra tay!" Trần An nói vọng sang.
Anh dùng một tia linh khí, ngắt một chiếc lá từ trên cành cao. Chiếc lá từ từ xoay tròn, rơi xuống. Cả hai người, trong khoảnh khắc đó, đều nín thở, tập trung toàn bộ sức mạnh.
Chiếc lá chạm đất.
"RA TAY!"
Cùng một lúc, bảy luồng sức mạnh bùng nổ. Bốn luồng kiếm khí vàng kim sắc bén của Lâm Minh Triết, và ba luồng thủy tiễn màu xanh biếc của Trần An, đồng loạt đánh trúng vào bảy mắt trận.
"RẦMMMM!"
Một tiếng động như tiếng kính vỡ vang lên. Không gian trước mặt họ vỡ tan thành từng mảnh như một tấm gương. Mê Hồn Trận đã bị phá.
Vách núi đá bình thường biến mất, để lộ ra một cánh cổng đá khổng lồ, được chạm khắc hình rồng rắn vô cùng cổ xưa. Cánh cổng từ từ, nặng nề mở ra, một luồng linh khí tinh thuần đến mức gần như hóa lỏng, từ bên trong ùa ra.
Cửa của Tịch Thủy Động, sau ngàn năm, đã mở.