Chương 3: Sài Gòn Thất Thủ
Khi ánh bình minh đầu tiên của ngày mới chiếu rọi, nó không mang đến sự sống, mà lại phơi bày một cảnh tượng hoang tàn.
Sài Gòn đã "thất thủ". Không phải dưới tay một kẻ địch nào, mà là dưới sự sụp đổ của chính trật tự mà nó đã quen thuộc. Cây cối mọc hoang dại, phá vỡ cả những con đường nhựa. Xe cộ nằm chết dí trên đường, trở thành những khối sắt vô tri. Không điện, không nước, không mạng internet, không một phương tiện liên lạc nào hoạt động.
Thành phố sôi động nhất nước, giờ đây chìm trong một sự im lặng đáng sợ, thỉnh thoảng lại bị phá vỡ bởi tiếng la hét, tiếng đổ vỡ, và tiếng gầm gừ của những con thú hoang.
Trần An tỉnh dậy trong căn phòng trọ của mình. Cơn đau nhức trong cơ thể đã biến mất, thay vào đó là một cảm giác tràn đầy sức sống mà anh chưa từng có. Anh cảm thấy các giác quan của mình trở nên nhạy bén hơn, có thể nghe rõ cả tiếng gió rít qua khe cửa.
Nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài, anh không khỏi kinh hãi. Nhưng rồi, một suy nghĩ duy nhất, mạnh mẽ hơn cả sự sợ hãi, đã chiếm lấy tâm trí anh.
"Ba má ở nhà không biết ra sao rồi?"
Gia đình anh ở Châu Đốc, An Giang. Suy nghĩ về việc ba mẹ già đang phải đối mặt với thảm họa này một mình, khiến cho trái tim anh như bị bóp nghẹt. Anh phải về nhà. Bằng mọi giá, phải về nhà!
Lời hứa phải trở về đó, đã trở thành ngọn đuốc soi đường duy nhất cho anh trong thế giới hỗn loạn này.
Anh nhanh chóng thu dọn hành lý. Vài chai nước, mấy gói mì tôm, và con dao gọt hoa quả trong bếp. Anh biết, nó không phải là vũ khí, nhưng có còn hơn không.
Bước ra khỏi khu trọ, anh thấy cảnh tượng cướp bóc, hôi của ở khắp nơi. Khi đi qua một tiệm tạp hóa, anh thấy mấy gã thanh niên xăm trổ đang đe dọa một gia đình để cướp đồ.
Trần An của ngày hôm qua, sẽ sợ hãi bỏ đi.
Nhưng Trần An của hôm nay thì khác. Một luồng chính khí từ trong lòng bốc lên, anh không suy nghĩ nhiều, lao đến. Anh không biết võ công, nhưng anh nhanh hơn, mạnh hơn. Một cú đấm của anh khiến một tên ngã lăn ra đất. Bọn chúng hoảng sợ, không ngờ một kẻ trông thư sinh như anh lại mạnh như vậy, liền bỏ chạy.
Sau khi giúp được gia đình kia, anh không ở lại lâu. Anh tìm đường ra Quốc lộ 1A, con đường huyết mạch dẫn về miền Tây, dẫn về quê hương.
Đứng ở cửa ngõ thành phố, anh ngoái lại nhìn Sài Gòn lần cuối. Thành phố hoa lệ nơi anh gửi gắm ước mơ, nay đã trở thành một khu rừng rậm nguy hiểm. Anh siết chặt khúc gỗ trầm hương trên ngực, rồi quay người, kiên định bước về phía Tây.