Long Mạch Thức Tỉnh

Chương 51: Một Chiêu Kinh Thiên



Chương 51: Một Chiêu Kinh Thiên

Cả Chợ Trời Tịnh Biên nín thở. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cuộc đối đầu giữa vị chúa tể mới nổi Lôi thiếu gia và gã trai lạ mặt trông có vẻ bình thường.
Lôi thiếu gia vô cùng đắc ý. Hắn ta muốn dùng một chiêu lôi đình vạn quân, đánh cho kẻ trước mặt này thân tàn ma dại, để tất cả mọi người ở đây biết ai mới là vua của vùng đất này.
"Nhận lấy cái chết!"
Hắn ta gầm lên, dồn toàn bộ linh lực hệ Lôi của một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ trung kỳ vào cây lôi thương.
"Cuồng Lôi Thương!"
Một ngọn thương hoàn toàn bằng sấm sét, mang theo một sức mạnh bạo liệt, phá tan không khí, lao thẳng về phía Trần An. Tốc độ của nó nhanh đến mức người thường không thể thấy rõ.
Nhưng đối mặt với một chiêu kinh thiên động địa như vậy, Trần An lại không hề di chuyển. Anh không cầm kích, không vận sức, chỉ đứng yên một cách bình thản.
Ngay tại khoảnh khắc ngọn lôi thương sắp chạm vào người anh, anh chỉ nhẹ nhàng giậm chân phải xuống đất.
Một hành động vô cùng đơn giản.
Nhưng khi chân anh chạm đất, một gợn sóng năng lượng màu vàng đất, trầm ổn và dày nặng, từ dưới chân anh lan ra.
Ngọn lôi thương hung bạo, khi chạm vào cơ thể Trần An, lại không hề phát nổ. Nó như một dòng điện bị dẫn xuống đất. Toàn bộ sức mạnh sấm sét của nó bị một lực hút vô hình kéo xuống, xuyên qua cơ thể Trần An, rồi truyền cả xuống lòng đất, biến mất không một dấu vết.
Mặt đất nơi anh đứng, không hề có một vết cháy xém. Quần áo của anh, không hề có một sợi chỉ bị rách. Anh đứng đó, bình yên như một ngọn núi, như thể ngọn lôi thương hủy diệt kia chỉ là một cơn gió thoảng qua.
Sự im lặng bao trùm cả khu chợ.
Tiếng hít vào của hàng trăm người vang lên cùng một lúc. Lôi thiếu gia, người đang ở tư thế tấn công, đứng sững lại như trời trồng. Nụ cười ngạo mạn trên mặt hắn ta cứng lại, rồi dần dần biến thành sự hoảng sợ, sự không tin tột độ.
Hắn ta đã dùng chiêu mạnh nhất của mình. Mà đối phương, đến một ngón tay cũng không cần động đậy. Sự khác biệt này, không còn là về tu vi nữa, mà là về cảnh giới, là một vực sâu không thể vượt qua.
"Ngươi... thua rồi." Giọng nói của Trần An vang lên, không lớn, nhưng lại như một tiếng sấm đánh thẳng vào tâm trí của Lôi thiếu gia.
Vị chúa tể mới của Tịnh Biên lảo đảo lùi lại mấy bước, cây lôi thương trên tay rơi xuống đất. Hắn ta đã bị đánh bại, không phải bởi vũ lực, mà bởi một sự thể hiện về Đạo, về sự khống chế sức mạnh ở một đẳng cấp mà hắn ta không thể nào hiểu nổi.
Trong ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía Trần An, không còn là sự tò mò, mà là sự kính sợ tuyệt đối.
Bằng một chiêu duy nhất, anh đã trở thành vị chủ nhân thực sự của vùng đất hỗn loạn này.