Long Mạch Thức Tỉnh

Chương 85: Nguồn Năng Lượng Bất Ngờ



Chương 83: Nguồn Năng Lượng Bất Ngờ

Bốn người bạn đồng sinh tử, sau một hồi dịch chuyển hỗn loạn, cuối cùng cũng được không gian chi môn ném ra, rơi xuống một bãi biển hoang sơ. Họ đã trở về Trái Đất.
Nhưng niềm vui sống sót chưa kịp đến, thì nỗi đau mất đi đồng đội đã ập xuống. Họ nhìn nhau, rồi nhìn ra biển cả mênh mông, trong lòng là một sự trống rỗng và tự trách vô tận. Vị Minh chủ của họ, người anh em của họ, đã dùng chính sinh mạng của mình để đổi lấy sự an toàn cho họ.
Nhưng rồi, một phép màu đã xảy ra. Sóng biển đã đưa một thân ảnh quen thuộc vào bờ. Trần An, tuy toàn thân đầy những vết thương do không gian xé rách, khí tức mong manh như một ngọn nến trước gió, nhưng anh vẫn còn sống.
Họ vội vàng chạy đến, dùng những loại đan dược tốt nhất, nhưng vết thương của anh quá nặng. Đó không chỉ là vết thương vật lý, mà là sự tổn thương đến cả linh hồn và căn nguyên sự sống.
Họ tìm một hang động kín đáo trên đảo để ẩn náu. Trong lúc đang cố gắng tìm cách chữa trị cho Trần An, H'lin, người có sự cảm nhận nhạy bén nhất với thiên nhiên, bỗng nhận ra một điều kỳ lạ.
"Nơi này..." cô nói, giọng đầy ngạc nhiên. "Không có yêu khí, ma khí cũng rất loãng. Nhưng lại có một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ, kiên cường, và chính trực. Nó còn tinh thuần hơn cả linh khí ở Thất Sơn."
Lý Tiêu Dao và Lạc Thanh Y cũng bắt đầu dò xét. Với kiến thức của người Thượng giới, họ nhanh chóng hiểu ra.
"Đây không phải là linh khí của trời đất," Lạc Thanh Y nói, giọng đầy kính nể. "Đây là chính khí, là anh hùng chi khí! Là ý chí của vô số những người có tấm lòng kiên trung, bất khuất, đã ngã xuống trên hòn đảo này. Ý chí của họ đã hòa vào từng tấc đất, ngọn cây, biến nơi đây thành một vùng đất thánh."
Họ nhìn lại hòn đảo. Đây là Côn Đảo, nơi từng được mệnh danh là "địa ngục trần gian", nhưng cũng là nơi đã tôi luyện nên ý chí của vô số anh hùng đất Việt.
Và rồi, họ phát hiện ra một điều còn kỳ diệu hơn. Luồng chính khí vô hình đó, dường như bị một thứ gì đó thu hút, đang từ từ, nhẹ nhàng chảy vào trong cơ thể của Trần An, người đang nằm bất tỉnh.
Họ hiểu ra. Để cứu một người anh hùng đã xả thân vì đại nghĩa, không có liều thuốc nào tốt hơn là ý chí của những người anh hùng đi trước.
"Ta có cách rồi!" Lạc Thanh Y nói. "Chúng ta sẽ lập một 'Tụ Anh Trận', tập trung toàn bộ luồng chính khí này của hòn đảo để cứu huynh ấy!"