Chương 95: Cơn Thịnh Nộ Của Ma Tôn
Lời nói của Thánh nữ Elaria như một tảng đá ném vào mặt hồ yên tĩnh, tạo nên những cơn sóng kinh hoàng trong lòng mỗi người có mặt. Họ đã đánh bại một đội quân tiên phong, giết một vị tướng Kim Đan Kỳ, nhưng đó lại chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Kẻ địch thực sự, một trong Thất Đại Ma Tôn, còn chưa hề ra tay.
Đúng lúc đó, cả Trấn Ma Thành rung chuyển dữ dội.
Ở phía chân trời xa xôi, một cột ma khí màu đỏ như máu bốc thẳng lên trời, nhuộm đỏ cả một góc trời. Một luồng uy áp mang theo sự tức giận vô tận, vượt qua hàng ngàn dặm, đè nặng lên tất cả mọi người.
Elaria run rẩy, mặt không còn giọt máu. "Đó là Huyết La Ma Tôn," cô thì thầm. "Hắn đã phát hiện ra ta đã trốn thoát. Hắn đang nổi giận."
Một cuộc họp khẩn cấp nhất của đội quân tiên phong được triệu tập ngay trong lòng Cây Thần.
Không khí vô cùng nặng nề. Một vài vị trưởng lão của các môn phái nhỏ, sau khi nghe về sức mạnh của Ma Tôn, đã tỏ ra dao động. Họ đề nghị nên rút lui ngay lập tức về Trái Đất, dùng toàn lực để gia cố Nam Thiên Môn, cố thủ chờ chết.
"Rút lui không phải là cách!" Lý Tiêu Dao, người đã hoàn toàn rũ bỏ vẻ kiêu ngạo, đập bàn phản đối. "Chúng ta rút một bước, Ma Giới sẽ tiến mười bước. Rút về Trái Đất, chẳng khác nào dẫn sói vào nhà!"
Cuộc tranh cãi nổ ra.
Trần An im lặng lắng nghe tất cả. Cuối cùng, anh đứng dậy. Ánh mắt của anh quét qua từng người, khiến cho tất cả mọi người phải im lặng.
"Nhiệm vụ của chúng ta khi đến đây," anh nói, giọng nói không lớn nhưng đầy sức nặng, "là để do thám và thiết lập phòng tuyến. Rút lui, đồng nghĩa với thất bại."
Anh nhìn thẳng vào những người đang dao động. "Ta hiểu sự lo lắng của các vị. Nhưng lùi bước trước kẻ thù, chưa bao giờ là con đường của người đất Việt. Kế hoạch của chúng ta không thay đổi."
Anh đưa ra quyết định cuối cùng của một vị Minh chủ.
"Nhiệm vụ của chúng ta không chỉ là do thám. Bây giờ, chúng ta có thêm một mục tiêu: bằng mọi giá, phải phá hủy Huyết Tế Ma Môn trước khi nó được hoàn thành!"
Một quyết định vô cùng táo bạo, gần như là tự sát. Nhưng trong đó, lại ẩn chứa một tia hy vọng duy nhất.
Anh tuyên bố, anh sẽ đích thân dẫn một đội biệt kích tinh nhuệ nhất, thực hiện nhiệm vụ này. Những người còn lại, do Lâm Minh Triết tạm thời chỉ huy, sẽ ở lại, tử thủ Trấn Ma Thành.
Anh biết, anh đang đẩy những người đồng đội thân thiết nhất của mình, và cả chính bản thân anh, vào một con đường gần như không có lối về. Đây chính là gánh nặng của một vị Minh chủ.