Lâm Giai Nhi đứng một bên mỉm cười sảng khoái, cười đến rơi nước mắt.
Lúc này, dì Vương ở trong biệt thự đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Nhìn thấy Lâm Giai Nhi, Tống Dĩnh Nhi đang nằm bất tỉnh trên đất, Tống Hải Dương ngồi bên cạnh bé không ngừng khóc, ý thức được đã có chuyện lớn xảy ra, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi: “Hải Dương, Dĩnh Nhi bị làm sao vậy?”
Dì Vương nhìn Lâm Giai Nhi liền nhận ra cô ta: “Là cô?”
Lâm Giai Nhi thu lại nụ cười, híp mắt nhìn dì Vương, cô ta không dám nán lại, xoay người nhanh chóng bỏ đi.
Dì Vương muốn đuổi theo, nhưng bị Tống Hải Dương ngăn lại.
“Bà Vương, mau đưa Dĩnh Nhi đến bệnh viện. Dĩnh Nhi chảy rất nhiều máu.” Tống Hải Dương nắm lấy tay dì Vương van xin.
Dì Vương cúi xuống xem, đúng thật là chảy rất nhiều máu.
Sau đó bà ta mới nhận ra, cậu nói Dĩnh Nhi ngã lại không phải ngã theo cách hiểu thông thường.
Dì Vương không dám chậm trễ, lập tức lái xe đưa hai đứa trẻ đến bệnh viện gần nhất.
Tống Dĩnh Nhi được đưa vào phòng cấp cứu.
Dì Vương và Tống Hải Dương đứng bên ngoài phòng cấp cứu, hồi hộp chờ đợi.
Tống Hải Dương vừa lau nước mắt vừa xoa mông: “Bà Vương, Dĩnh Nhi sẽ không sao đâu đúng không?”
“Ừ, Dĩnh Nhi sẽ không sao đâu.” Dì Vương ngồi xổm xuống, sờ đầu cậu, nén chua xót trong lòng, mỉm cười trấn an.
Tống Hải Dương siết chặt hai tay, nhìn ánh đèn đỏ trong phòng phẫu thuật, trong mắt tràn đầy căm hận.
Lâm Giai Nhi dám làm tổn thương Dĩnh Nhi, dám làm tổn thương em gái cậu, cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta!
“Được rồi Hải Dương, cháu ngoan ngoãn ngồi ở đây nhé, bà đi gọi điện cho ba cháu. Dĩnh Nhi xảy ra chuyện như vậy, nhất định phải thông báo cho cậu ấy biết.” Dì Vương bế Tống Hải Dương đặt lên ghế.