Lúc này, cửa phòng lại mở ra, Đường Hạo Tuấn bế Tống Hải Dương đi vào trong, nhìn thấy Tống Vy, đôi mắt hai ba con sáng rực.
“Mẹ.” Tống Hải Dương quơ tay, cất tiếng gọi hạnh phúc.
Đường Hạo Tuấn cũng nhìn Tống Vy, khẽ gật đầu: “Về rồi đấy à.”
Tống Vy mấp máy môi: “Dĩnh Nhi…”
“Yên tâm. Dĩnh Nhi không sao nữa rồi. Sau này dưỡng bệnh cho tốt, đợi vết thương khép miệng là ổn rồi.” Đường Hạo Tuấn ân cần trả lời.
Tống Vy gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đã biết: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi. Nhưng em muốn biết rốt cuộc Dĩnh Nhi còn bị thương ở đâu? Ngoài đầu ra, còn chỗ nào khác bị thương không?”
“Bị gãy xương nhẹ nhưng đã nẹp lại rồi, không sao.” Đường Hạo Tuấn trả lời.
Tống Vy nghe xong thì toàn thân run lên.
Gãy xương thì phải đau đến nhường nào chứ!
Từ nhỏ Dĩnh Nhi đã yếu ớt hơn Hải Dương, không chịu được đau đớn, một chút đau thôi cũng khiến con bé đau đớn khóc bù lu bù loa lên.
Cô không dám tưởng tượng Dĩnh Nhi đã sợ hãi cỡ nào khi bị Lâm Giai Nhi đẩy ngã, khoảnh khắc xương gãy lại đau nhường nào.
Tống Vy nắm tay cô bé thật chặt, miệng liên tục lẩm bẩm: “Xin lỗi con! Mẹ có lỗi với bé cưng, mẹ đã không thể bảo vệ con…”
Thậm chí cô bắt đầu hối hận vì sao bản thân muốn đi tham gia cuộc thi.
Nếu cô không đi tranh tài, luôn ở bên trông nom hai đứa trẻ, có khi nào Dĩnh Nhi sẽ không bị thương không?
Đường Hạo Tuấn đi qua sô pha rồi đặt Tống Hải Dương xuống: “Em đừng tự trách mình, đây không phải lỗi của em.”