“Được rồi dì Vương, sắp đồ ăn sáng ra trước đi đã.” Đường Hạo Tuấn nói.
Dì Vương “vâng” một tiếng, đi qua bàn nhỏ bên cạnh dọn điểm tâm sáng ra.
Đường Hạo Tuấn ôm Tống Hải Dương qua trước, sau đó đi đến phía sau Tống Vy: “Ăn sáng đã nhé?”
Tống Vy lắc đầu: “Anh ăn đi, em không muốn ăn, em muốn trông Dĩnh Nhi.”
Đường Hạo Tuấn nhíu mày không đồng ý: “Anh biết em lo cho Dĩnh Nhi, nhưng em đừng quên trong bụng em vẫn còn một đứa đấy. Nếu như em không ăn rồi ngã bệnh thì làm sao chăm sóc cho Dĩnh Nhi và đứa bé trong bụng được?”
Nghe vậy, Tống Vy mấp máy môi, bỗng chốc không còn gì để nói.
Đường Hạo Tuấn cầm tay cô, kéo cô đứng dậy: “Đi thôi, ăn sáng xong anh sẽ tặng cho em một bất ngờ.”