Mà cô ta cũng phải cũng phải giấu mình thật kỹ mọi lúc, tránh cho cảnh sát biển kiểm tra thấy.
Chỉ cần ra đến vùng biển chung, đến được đó, cô ta sẽ tự do.
Tạm thời Đường Hạo Tuấn và Tống Vy vẫn chưa biết chuyện Lâm Giai Nhi rời thành phố Giang.
Bởi không ai trong hai người họ nghĩ rằng Lâm Giai Nhi sẽ trốn dưới boong tàu của thuyền đánh cá để trốn khỏi những người được Đường Hạo Tuấn sắp xếp tìm kiếm ở các chốt.
Sau bảy tám tiếng đồng hồ, bốn người nhà Tống Vy đến nơi.
Hạ Bảo Châu lái xe đến đón.
Vừa nhìn thấy Đường Hạo Tuấn cũng đi theo, cô ấy lập tức sững lại: “Tổng giám đốc Đường, sao anh lại đến đây?”
“Tôi không thể đến à?” Đường Hạo Tuấn thản nhiên đáp.
Hạ Bảo Châu vội vàng phẩy tay: “Không, không, không. Tôi không có ý đó. Chỉ là anh đến mà không nói trước một tiếng nên tôi chỉ lái xe bốn chỗ đến thôi, không đủ ngồi.”
“Đơn giản thôi, cô bắt tắc xi đi. Chìa khóa đâu?” Đường Hạo Tuấn xòe tay.
Hạ Bảo Châu xị mặt, đưa chìa khóa ra.
Đường Hạo Tuấn đẩy hai đứa con đã ngủ say rồi ôm eo Tống Vy cùng đi về phía thang máy xuống hầm xe ngầm.
Lúc đi lướt qua bên cạnh Hạ Bảo Châu, Tống Vy ngại ngùng mỉm cười với cô ấy: “Xin lỗi nha Bảo Châu, tớ quên mất không nói với cậu. Cậu đợi ở sân bay một lát, tớ gọi điện cho người làm đến đón cậu ngay.”
“Không cần đâu, tự tớ bắt xe được rồi. Mà Tổng giám đốc Đường tới rồi, tớ không làm phiến bốn người nhà cậu nữa. Tớ ra ngoài chơi đây, buổi tối tớ về.” Hạ Bảo Châu cười đáp.
Tống Vy gật đầu: “Ừ, vậy cậu chơi vui nhé. Về tớ bảo Hạo Tuấn thanh toán cho cậu.”