Tống Vy tự châm biếm cười: “Đúng vậy, chỉ là tình yêu này, bình thường bị hận thù che đậy, cho nên mới không nhìn thấy, không cảm giác được, nhưng bây giờ Tống Huy Khanh chết rồi, người chết thì nợ nần cũng mất, theo cái chết của ông ta, thù hận của em với ông ta cũng hoàn toàn tiêu tán, tình thương bị hận thù đè ép đó cuối cùng cũng dâng lên.”
Cô sao có thể không thương Tống Huy Khanh chứ.
Đó là ba ruột cô, dù người ba này đối xử với cô và Kim không thể so với Tống Huyền.
Nhưng trong quang cảnh hai mươi năm trước, Tống Huy Khanh cũng từng yêu thương cô và Kim, điểm này cô không thể xóa bỏ.
“Có muốn ngủ một lát không?” Đường Hạo Tuấn hỏi.
Tống Vy hít thở sâu, gật đầu: “Được, đến bệnh viện thì gọi em.”
Tống Huy Khanh qua đời, mặc dù không ảnh hưởng tới cô nhiều bằng lúc mẹ qua đời, nhưng cũng không ít.