Tất cả đều tại anh, nếu không phải lúc sau anh đòi hỏi thì cô cũng không ngủ quên, bỏ lỡ phong cảnh dọc đường.
Đường Hạo Tuấn hiểu ánh mắt cô, môi mỏng cong lên, nắm lấy tay cô: “Đi xuống nào, lát nữa máy bay còn phải vào nhà chứa máy bay để bảo dưỡng.”
“Ừm.” Tống Vy gật đầu, đứng dậy đi theo anh về phía cửa cabin.
Hai người đi xuống trong sự vui mừng đưa tiễn của tiếp viên hàng không.
Vừa đến đường băng, nhân viên tiếp đón mà Trình Hiệp sắp xếp đã cho xe tới đây đón họ.
Hai người lên xe, rời khỏi sân bay, đi về khách sạn.
Lúc này trời đã tối, cảnh đêm bên ngoài rất đẹp.
Tống Vy nằm bò ra cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài chăm chú, còn Đường Hạo Tuấn thì đang nói chuyện điện thoại với Trình Hiệp, có vẻ tập đoàn đã gặp chuyện gì đó.
Nhưng chắc cũng không phải chuyện lớn, vẻ mặt anh đã nói lên tất cả.