Đường Hạo Tuấn thấy anh ta thật sự đã buông bỏ tình cảm với Lâm Giai Nhi, môi mỏng hơi mấp máy, anh nói: “Còn có một chuyện, tôi vẫn chưa nói với cậu.”
“Chuyện gì?” Mạnh Ngọc nghi ngờ quay lại nhìn anh.
Đường Hạo Tuấn cũng nhìn về phía lò lửa: “Thật ra thì trước khi Lâm Giai Nhi qua đời, cô ta có để lại một lời trăng trối.”
“Cái gì?” Mạnh Ngọc ngẩn người ra: “Trăng trối?”
“Đúng vậy, là cho cậu.” Đường Hạo Tuấn nhìn anh ta.
Con ngươi của Mạnh Ngọc run lên, khóe miệng mở ra, một lúc sau mới phát ra giọng nói: “Cho… cho tôi?”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Mạnh Ngọc có vẻ hơi khó tin, khuôn mặt đáng yêu như một đứa trẻ, đầy vẻ mờ mịt.
Giai Nhi… lại để lại lời trăng trối cho anh ta!
Chuyện này sao có thể!
Giai Nhi không yêu anh ta, không có chút tình cảm nào với anh ta, cho đến bây giờ vẫn lợi dụng anh ta, xem anh ta là một công cụ.
Vậy thì sao Giai Nhi có thể để lại lời trăng trối cho anh ta được, chỉ sợ còn không hề nhớ tới anh ta.
Nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Hạo Tuấn, điều này hiển nhiên là sự thật, Giai Nhi thực sự để lại lời trăng trối cho anh ta.