Thí sinh đã không chỉ run tay mà đến cơ thể cũng đều run rẩy.
Không, không thể nào!
Sao cô Tống có thể ăn cắp ý tưởng được?
Cô ấy tài giỏi như vậy, tài năng như thế!
Hơn nữa cô còn tận mắt nhìn thấy cô Tống tham gia cuộc thi, cũng nhìn thấy bản vẽ thiết kế tại cuộc thi của cô Tống, bộ quần áo đẹp như vậy chắc chắn không phải do người ăn cắp ý tưởng có thể vẽ ra.
Vì vậy cô vẫn không tin cô Tống ăn cắp ý tưởng.
Nhưng tác phẩm của MN đúng là được đăng lên mạng trước cô Tống…
Thí sinh cắn môi, không biết phải làm thế nào.
Giang Vân Khê thấy cô cúi đầu, dáng vẻ thất vọng thì nở nụ cười tự đắc: “Thế nào? Bây giờ cô đã biết tôi không lừa cô rồi chứ, cô Tống mà cô sùng bái là kẻ ăn cắp ý tưởng!”
“Cô nói linh tinh.” Thí sinh đỏ mắt: “Cô Tống sẽ không ăn cắp ý tưởng, cô ấy sẽ không bao giờ ăn cắp ý tưởng, đúng là MN này đăng tác phẩm lên trước cô Tống, nhưng cô Tống là người rất nổi tiếng, MN không thể không biết Cô Tống, nếu cô ấy nhìn thấy Cô Tống ăn cắp ý tưởng từ tác phẩm của mình, cô nghĩ cô ấy sẽ không làm ầm lên ư?”
Dù sao nếu thiết kế của mình bị ăn cắp ý tưởng, lại còn trở nên nổi tiếng, kiếm được rất nhiều tiền.
Cô chắc chắn sẽ vạch mặt kẻ ăn cắp ý tưởng kia, còn khiến cho kẻ đó phải trả cái giá đắt.
Nhưng nếu cô Tống thật sự ăn cắp ý tưởng, còn ăn cắp lâu như vậy, tại sao MN lại chưa từng làm ầm lên?
Điều này rõ ràng là không bình thường.
Nhưng Giang Vân Khê lại nói: “Lỡ như Tống Vy uy hiếp cô ấy, để cô ấy không thể làm lớn chuyện thì sao? Đừng quên thân phận của Tống Vy, với cô ấy mà nói, chuyện này cực kỳ dễ dàng.”