Tống Vy trừng mắt nhìn cô ấy một cái: “Đương nhiên không nỡ rồi, dù sao cũng là chồng tớ, nếu như cậu có chồng, cũng sẽ giống như tôi thôi.”
“Haha, nhưng tớ không có chồng mà.” Trần Châu Ánh bật cười, sau đó hỏi: “Phải rồi, tớ vừa nghe cậu nói đi sân bay, sao thế, có phải sếp Đường đến đây không?”
“Ừ nè, tối nay đến.” Tống Vy gật đầu.
Trần Châu Ánh chậc chậc vài tiếng: “Khó trách nãy cậu cười vui vẻ như vậy, xem ra tối nay tớ phải ăn cơm chó rồi.”
“Xùy.” Tống Vy trừng cô ấy một cái.
Rất nhanh đã đến đồn cảnh sát.
Trần Châu Ánh đỗ xe xong, cùng Tống Vy đi vào trong.
Giang Vân Khê lúc này đang ở trong phòng thẩm vấn.
Lúc Tống Vy đi đến ngoài cửa, còn nghe thấy tiếng gào thét đanh đá của Giang Vân Khê, nói những câu như cô ta không sai các kiểu.
Trần Châu Ánh bĩu môi: “Người phụ nữ này, đúng là hết thuốc chữa, bây giờ vẫn còn không chịu nhận sai.”
Tống Vy chế giễu: “Nếu như cô ta nhận sai, cũng sẽ không đi đến bước đường như ngày hôm nay, đi thôi, không cần phải xem nữa, chúng ta đi cho lời khai là được.”
Giang Vân Khê ngay lúc đó tấn công cô, bôi nhọ cô, đều là sự thật, hơn nữa có camera quay lại, còn có cả trăm người làm chứng.
Cho nên Giang Vân Khê không thể thoát tội được, cho dù bản thân cô ta không nhận cũng vô ích, thứ sau cùng chờ đợi Giang Vân Khê, chính là ngồi tù.
Vì thế cô cũng không cần vào đó đôi co với Giang Vân Khê, chỉ cần cho lời khai xong thì rời đi thôi.
Mọi thứ sau này liên quan đến Giang Vân Khê, cô cũng sẽ không hỏi, dù sao về bản án sau cùng của Giang Vân Khê, cảnh sát sẽ thông báo cho cô.
“Nói cũng phải.” Trần Châu Ánh gật đầu, sau đó nhìn Giang Vân Khê một cái, đi đến một phòng khác cùng Tống Vy.
Đợi sau khi cho xong lời khai, đã là hai giờ chiều.
Trần Châu Ánh sờ sờ bụng mình: “Có chút đói rồi, Vy Vy, chúng ta đi ăn thôi.”