Thấy hai đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn trong lòng đều vô cùng vui mừng.
Đường Hạo Tuấn đi tới, ôm Tống Hải Dương lên, đặt về trên ghế, khẽ xoa đầu nhỏ của cậu: “Thật ngoan.”
“Hì hì.” Tống Hải Dương xoa đầu mình, cười.
Đường Hạo Tuấn buông đầu cậu ra, nhìn sang Tống Vy: “Ngồi đi.”
“Vâng.” Tống Vy gật đầu, ngồi xuống vị trí cạnh anh.
Người giúp việc bắt đầu lên món, món ăn rất phong phú.
Đường Hạo Tuấn đeo khăn ăn cho hai đứa bé, tránh cho thức ăn rơi lên quần áo.
Anh làm chuyện này vô cùng thuần thục, vừa nhìn liền biết đã làm rất nhiều lần.
Trần Châu Ánh uống canh hỏi: “Vy Vy, các cậu trước đó ở trong nhà, đều là Sếp Đường chăm sóc Hải Dương và Dĩnh Nhi ăn cơm?”
“Đúng.” Tống Vy gật đầu, dịu dàng nhìn người đàn ông: “Anh ấy không để mình làm, cũng không để người giúp việc làm, muốn tự làm.”
Dùng lời của anh thì chính là lúc cô sinh con, đã rất vất vả rồi, hơn nữa còn vất vả nhiều năm như vậy nuôi con lớn, mà một người làm cha như anh lại chưa từng làm bất cứ chuyện gì cho con.
Cho nên, chăm sóc con ăn cơm, anh liền không chút do dự gánh vác.
Tóm lại, chính là chỉ cần có anh, nhiệm vụ chăm sóc con ăn cơm, sẽ rơi trên đầu một mình anh.
Trần Châu Ánh bỗng ngẩng đầu: “Sếp Đường thật là một người đàn ông tốt yêu vợ thương con.”