Tống Dĩnh Nhi tự biết mình sai, chớp chớp mắt: “Huhuhu.”
Xin lỗi anh trai, cô bé không phải cố ý.
Ngay khi nghe mẹ nói mùi sữa tanh, cô bé đã bất giác muốn nói rằng nó đến từ trên người anh trai .
Căn bản chưa phản ứng được là điều này còn không được nói ra.
Tống Vy nhìn hành động của hai đứa nhỏ, đôi mắt nheo lại đầy nghi hoặc: “Hải Dương, các con đang giấu mẹ điều gì à?”
“Không có gì ạ.” Tống Hải Dương lắc đầu như trống bội, một mực khẳng định rằng mình không giấu giếm gì cả.
Tống Dĩnh Nhi dù bị cậu bé che miệng, cũng không có ngăn cản nỗi việc cô bé gật đầu, tỏ vẻ đồng tình với anh trai, không giấu diếm gì cả.
Nhưng chúng càng làm vậy, càng chứng tỏ chúng có vấn đề.
Tống Vy biết chắc chắn hai đứa nhỏ đang giấu mình gì đó, nhưng chúng không muốn nói thì cô cũng không tiện ép hỏi hai đứa nhỏ. Vậy là cô dời mắt sang người đàn ông bên cạnh: “Chồng, anh nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì? Sao ở đây có mùi sữa tanh nồng vậy?”
Tuy Hải Dương và Dĩnh Nhi cũng còn đang uống sữa.
Nhưng hai đứa nhỏ đã uống sữa bột, không thể có mùi sữa tanh nồng như vậy được.
Loại mùi sữa tanh này, thường đều là sữa dê hoặc của người, sữa mẹ mới có mùi này.