Kiều Phàm gấp quyển tạp chí trong tay lại, ánh mắt rơi vào chiếc hộp giữ nhiệt trong tay cô: “Lần này mang món gì?”
“Canh sườn nấu với bí.” Giọng nói của Giang Hạ vẫn nhỏ như trước: “Xương sườn của anh bị gãy, ăn nhiều xương sườn sẽ hồi phục nhanh hơn.”
“Ồ?” Kiều Phàm nhướng mày: “Ai dạy cô? Sao tôi không biết ăn canh sườn sẽ tăng tốc độ hồi phục xương sườn? Cái này hoàn toàn không có bất kỳ căn cứ khoa học nào.”
Giang Hạ đặt chiếc hộp giữ nhiệt xuống: “Tôi cũng chỉ nghe người khác nói thôi, mọi người đều nói như vậy, nên tôi cũng nghĩ là như vậy, nói ăn gì bổ nấy.”
“Vậy sao.” Kiều Phàm hất cằm.
Giang Hạ ừ một tiếng: “Nếu như anh không thích, tôi…”
“Không cần, cứ như vậy đi, lấy một bát.” Kiều Phàm lắc đầu nói.
Giang Hạ gật đầu: “Được.”
Vừa dứt lời, cô mở hộp giữ nhiệt ra.
Chiếc hộp giữ nhiệt vừa được mở ra, một mùi thơm khiến người khác thèm ăn tỏa ra.
Kiều Phàm hơn nhắm mắt lại: “Cũng thơm đó.”
Giang Hạ biết anh đang khen canh mình nấu, khóe miệng giật giật, dường như đang muốn cười.
Nhưng sau đó nghĩ đến mối quan hệ tế nhị này của bọn họ, vẫn kiềm chế, chỉ gật đầu trả lời: “Cảm ơn, này.”
Cô đưa bát canh đã múc xong cho Kiều Phàm.
Kiều Phàm đưa tay ra nhận lấy, ngón tay không tránh được chạm vào ngón tay của Giang Hạ.
Kiều Phàm không cảm thấy gì, nhưng Giang Hạ lại giống như phỏng, lập tức rút tay lại.
Lần rụt tay này, canh sườn trong bát không tránh khỏi lắc lư, còn bắn mấy giọt ra ngoài, vừa vặn lại bắn lên mu bàn tay của Kiều Phàm.
Canh sườn rất nóng, vừa đun xong đã cho vào hộp giữ nhiệt.
Khả năng giữ nhiệt của chiếc hộp giữ nhiệt này vô cùng tốt, cho dù mất một tiếng đi đường, nhưng độ nóng của canh sườn cũng không khác gì lúc vừa lấy từ nồi ra.
Nên mấy giọt này rơi xuống, không tránh khỏi nóng đến mức Kiều Phàm rên một tiếng, lông mày nhíu chặt lại.
Nhưng cho dù như vậy, anh cũng không buông bát canh ra, nếu không, canh sẽ đổ lên giường, canh ở bên trong sẽ làm phỏng nhiều chỗ hơn.
Giang Hạ cũng không ngờ mình lại hại Kiều Phàm bị canh sườn làm bị phỏng, nhất thời bị dọa sợ đến mức cả khuôn mặt đều trắng bệch, trong lòng sợ hãi, hổ thẹn, vội vàng bưng bát canh trong tay anh ra: “Anh Kiều, anh không sao chứ? Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, tôi không nên run tay, thật sự xin lỗi.”