Hai đứa bé này được lắm, nghe lén chuyện này lâu như vậy, lại luôn không lộ ra.
“Các con ấy.” Tống Vy dở khóc dở cười chọc vào trán hai đứa.
Tống Dĩnh Nhi che trán bị chọc đau, hỏi: “Mẹ, ba nuôi tại sao muốn làm vậy, ông không phải rất thích Dĩnh Nhi và anh sao? Tại sao muốn dẫn anh đi, hại anh xảy ra tai nạn?”
“Đúng vậy, mẹ.” Tống Hải Dương siết chặt nắm tay, buồn bã hỏi: “Con rất sùng bái ba nuôi, thậm chí từng nghĩ sau này lớn lên làm bác sĩ, nhưng ba nuôi lại đối xử với con như vậy, trong lòng con rất khó chịu.”
Câu hỏi của hai đứa bé khiến Tống Vy không đáp ra lời.
Vì cho đến bây giờ, cô cũng không biết lúc đó tại sao Kiều Phàm lại muốn làm vậy.
Nhưng chính vào lúc này, Đường Hạo Tuấn chợt mở miệng: “Các con muốn biết đáp án thì lần này đến đó, tự mình tìm ba nuôi các con hỏi rõ ràng, hỏi xem ông ấy tại sao muốn làm vậy.”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Không sai, rất nhiều khi, con hỏi người khác sẽ không có được đáp án, chỉ có hỏi đương sự mới biết, đây cũng là phương pháp tốt nhất để biết được đáp án, con hỏi mẹ các con cũng vô ích, vì cô ấy cũng không biết, chỉ có đi hỏi ba nuôi các con, hỏi ông tại sao muốn làm vậy, trong đây rốt cuộc có hiểu lầm gì, đàn ông con trai thì nên như vậy.”
Tống Hải Dương như có suy nghĩ gật đầu: “Con biết rồi ba, con sẽ dũng cảm đối mặt, con quả thực muốn biết, tại sao ba nuôi lại muốn đối xử với con như vậy, con muốn đích thân nghe thấy đáp án của ông.”