Đường Hạo Tuấn khẽ búng trán hai đứa bé: “Không sai, dù các con muốn đi những chỗ không giống nhau, các con cũng không cần cãi nhau, nên thương lượng với ba mẹ, rốt cuộc đi đâu, ba mẹ hôm nay chính là đi cùng các con, đương nhiên sẽ không để các con chơi không đã, cho nên Hải Dương, con cũng không cần nhường Dĩnh Nhi, vì ba mẹ sẽ thỏa mãn các con, các con muốn đi nơi nào, đều có thể đi.”
Suy nghĩ của anh và Tống Vy giống nhau, không có suy nghĩ lớn nhường nhỏ, anh trai thì phải nhường em gái.
Anh chỉ có suy nghĩ anh trai phải bảo vệ em gái.
Cho nên, Hải Dương không cần nhường bước, lựa chọn đi nơi Dĩnh Nhi muốn đi.
Cậu cũng có thể kiên trì muốn đi nơi mình muốn.
Làm ba mẹ, là có điều kiện thành toàn hai đứa bé.
“Ba mẹ.” Tống Hải Dương vui vẻ nhìn hai người.
Cậu biết ba mẹ suy nghĩ tiến bộ, đối xử với cậu và em gái đều tốt như nhau.
Bây giờ cậu mới hoàn toàn rõ ràng, ba mẹ còn tiến bộ hơn cậu tưởng tượng.
Bên này, Tống Dĩnh Nhi nghe xong lời của Đường Hạo Tuấn và Tống Vy, dường như hiểu ra gì đó, kéo tay Tống Hải Dương: “Em xin lỗi anh, Dĩnh Nhi không nên bắt anh nhường, cũng không nên vì anh nhường mà tiếp nhận một cách đương nhiên như vậy, mẹ nói đúng, Dĩnh Nhi và anh lớn như nhau, cho nên anh không cần nhường Dĩnh Nhi, vì anh cũng cần yêu thương bảo vệ.”