Dì Vương cười ha ha nói: “Hơi hôi nhưng hiệu quả tốt, ông chủ mau uống đi, lát nữa sẽ nguội mất.
” Đường Hạo Tuấn cầm chén thuốc không nhúc nhích.
Dì Vương không có cách nào, đành phải đưa mắt ra hiệu với Tống Vy.
Tống Vy mỉm cười với Đường Hạo Tuấn, khuyên nhủ: “Đường tổng, anh mau uống đi, dì Vương đã rất vất vả để nấu đấy.
” Đường Hạo Tuấn nhìn cô lại nhìn dì Vương nhưng không nói gì, anh nhìn chằm chằm chất lỏng màu đen trong chén một lát rồi ngẩng đầu lên, khôn thay đổi sắc mặt uống hết.
Anh uống xong thì Tống Vy cầm lấy chén, sau đó nhét một thứ vào lòng bàn tay Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn sững sờ một chút, anh cúi đầu mở lòng bàn tay ra, quả nhiên là một viên kẹo màu lam! Cô xem anh là trẻ con sao? Đường Hạo Tuấn nhướng mày nhìn Tống Vy.
Tống Vy đọc được suy nghĩ của anh, cô chớp mắt nhìn anh: “Anh ăn đi, ăn xong thì sẽ không đắng nữa.
” Đường Hạo Tuấn cười nhạo.
Cô thật sự coi anh là trẻ con mà.
Nhưng anh cảm thấy có chút thú vị.
“Quan hệ bạn bè bình thường?” Ánh mắt Đường Hạo Tuấn u ám, môi cũng mím lại.
Anh vốn tưởng rằng cho dù hiện tại bọn họ không phải là quan hệ người yêu nhưng ít nhất cũng trên quan hệ bạn bè.
Không ngờ ở trong lòng cô thì bọn họ chỉ là bạn bè bình thường.
Tống Vy nhận ra Đường Hạo Tuấn có chút không vui, nhưng cô không nghĩ thêm vì sao anh không vui, cô nắm tay Tống Hải Dương: “Đường tổng, thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi phải quay về, con chào tạm biệt chú Đường và bà Vương đi.