Giang Hạ gật đầu: “Có, anh ta dạy tớ băng bó miệng vết thương, trước đó ba tớ nổi nóng với anh ta, muốn ra tay với anh ta, nhưng thời khắc cuối cùng không ra tay, mà tự làm rách khớp tay, tớ không biết băng bó cho ba, chính là anh ta dạy tớ, toàn bộ quá trình anh ta không chút nóng nảy, dạy rất tỉ mỉ, ngoại trừ việc này, tớ làm tay anh ta bị phỏng, cũng là anh ta dạy tớ xử lý vết phỏng.”
Giang Hạ không nghe ra có gì quái lạ trong lời nói của Tống Vy, lại lẩm bẩm: “Chuyện này đương nhiên không tính là kỳ quái gì, kỳ quái là lúc tớ phản ứng mang thai, anh ta không chỉ rót nước cho tớ, còn lấy ô mai cho tớ nữa, cậu nói tại sao anh ta lại có ô mai?”
Tống Vy khẽ cười.
Còn có thể tại sao, đặc biệt chuẩn bị cho cô ấy chứ sao.
Nhưng lời này, Tống Vy không định nói rõ, sợ dọa cô ấy.
“Có lẽ là anh ta thích ăn đi.” Tống Vy giả ngốc nói.
Giang Hạ lắc đầu: “Không thể nào, khoảng thời gian này tớ chăm sóc anh ta, anh ta trước nay chưa từng ăn vặt, cho nên không thể nào là anh ta thích ăn.”
“Vậy tớ không biết.” Tống Vy nhún vai.
Giang Hạ rũ mắt: “Thực ra, những chuyện này đều không quan trọng, tớ cũng có thể xem như anh ta kỳ quái, hứng thú nhất thời mà thôi, điều tớ thật sự cảm thấy kỳ quái, trong lòng rất bận tâm là, cuộc điện thoại hai ngày trước của anh ta.”