“Sao lại là thế thân của tớ chứ?” Cô không hiểu, cũng không thể hiểu.
Tống Vy cười: “Quả thực là thế thân của cậu, Phàm trước đây luôn cho rằng, người anh ta yêu là tớ, nhưng thực ra không phải, người anh ta yêu thực ra là cậu, chỉ là bản thân anh ta không nhận rõ, nhìn không thấu.”
Càng nghe càng mơ hồ, Giang Hạ cau mày: “Vy Vy, cậu đừng đùa tớ, tớ từng xem văn học thế thân, thế thân hẳn là hai người có tướng mạo giống nhau, như vậy mới có thể làm thế thân, mà tớ và cậu không giống, cậu xinh đẹp như vậy, mặc dù tớ cũng rất xinh đẹp, nhưng thua xa cậu, cho nên sao lại là cậu làm thế thân cho tớ, mắt của Kiều Phàm nên khám bác sĩ đi.”
Tống Vy ừ một tiếng: “Đúng vậy, tính cách, tớ không biết cậu có còn nhớ tính cách mình trước đây không, tóm lại chính là, tính cách của tớ trong quá khứ rất giống tính cách của cậu trước đây, cho nên tớ mới nói, Phàm xem tớ thành thế thân của cậu, người anh ta luôn yêu là cậu.”
“Thì ra là vậy.” Giang Hạ rũ mắt.
Tống Vy lại nói: “Phàm ấy, tính tình vốn rất dễ trở nên cực đoan, anh ta quá khứ luôn cho rằng là nhà họ Giang hại chết ba mẹ anh ta, cho nên anh ta thù hận nhà họ Giang, thù hận cậu, cũng vì vậy, anh ta mới luôn không nhìn thấu nội tâm mình, không biết người mình yêu là cậu, vì tính cách trong quá khứ của tớ rất giống tính cách trước đây của cậu, lại thêm tớ không phải cậu, cho nên anh ta bất giác liền lại gần tớ, xem tớ thành người mình thích, nhưng thực ra không phải, người anh ta thật sự muốn lại gần là cậu, chỉ là trong lòng anh ta không rõ mà thôi.”