“Vẫn còn gọi tôi là giám đốc Đường à? Hiện giờ nên thay đổi rồi, gọi tôi là anh cả đi chứ?” Đường Hạo Minh trêu chọc nói.
Đường Hạo Tuấn nhíu mày, vẻ mặt rõ ràng có chút không vui.
Tống Vy đã nhìn ra. Cô cũng hiểu rõ, hai anh em anh bất hoà, trước giờ anh chưa từng gọi Đường Hạo Minh là anh.
Nếu cô gọi, chẳng phải giúp anh thừa nhận người anh này sao.
Vậy là Tống Vy làm như không nghe thấy lời của Đường Hạo Minh, nở nụ cười xa cách: “Giám đốc Đường nói thẳng đi thì hơn, tìm tôi có chuyện gì?”
“Chậc, đúng là nhạt nhẽo.” Đường Hạo Minh cũng nghe ra Tống Vy không muốn gọi mình là anh, ra vẻ tiếc nuối thở dài, nhưng trên mặt lại không có chút tiếc nuối nào, đẩy gọng kính nói: “Giờ cô đang ở bên cạnh Hạo Tuấn sao?”
Tống Vy nhìn về phía Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn khẽ lắc đầu.
Tống Vy hiểu ý gật đầu, nói với điện thoại: “Không, tôi đang lái xe đi đón con, sao thế?”