Bữa sáng xong xuôi, cô dẫn theo hai đứa trẻ ra ngoài.
Đưa hai đứa đến nhà trẻ rồi mới lại đến công ty.
Vừa đến công ty, Trần Châu Ánh đã bắt lấy tay Tống Vy, nhanh chóng lôi vào thang máy.
Trên đường, Tống Vy còn suýt té ngã.
Cũng may Trần Châu Ánh kịp thời dừng đúng lúc mới tránh khỏi việc xảy ra bi kịch.
Tống Vy đứng trong thang máy, thở hổn hển nói: “Làm gì mà cứ cuống quýt lên vậy? Tớ vừa mới đến, túi xách còn chưa kịp đặt xuống cậu đã kéo tớ vào đây rồi.”
“Ôi trời, tớ phải nhanh chóng dẫn cậu đi gặp một người.” Trần Châu Ánh sửa sang lại tóc tai, đáp lại lời cô.
“Ai thế?” Tống Vy nhìn cô ấy.
Trần Châu Ánh nhướng mày, nở nụ cười: “Còn có thể là ai được nữa, khách hàng lớn của chúng ta đấy!”
“Cậu nói công chúa nhỏ sao?” Hai mắt Tống Vy sáng ngời.
“Đúng vậy.” Trần Châu Ánh gật đầu.
“Chờ một chút, để tớ gửi tin nhắn.” Tống Vy lập tức lấy điện thoại từ trong túi xách ra, gửi tin nhắn cho Giang Hạ.
Dù sao lần trước Giang Hạ đã nói muốn đi gặp công chúa nhỏ.
Nhưng vừa rồi Trần Châu Ánh cuống cuồng lôi cô đi, cô chỉ có thể gửi tin nhắn cho Giang Hạ, kêu cô ấy tự đến.
“Xong rồi.” Tống Vy gửi tin nhắn xong, cất điện thoại di động đi.
Trần Châu Ánh hỏi: “Cậu nhắn cho ai đấy?”
“Giang Hạ.” Tống Vy trả lời một câu.
Trần Châu Ánh “ồ” một tiếng, không hỏi thêm nữa.
Chẳng bao lâu, họ đã đến khách sạn.
Hai người đến trước một căn phòng tổng thống.
Trần Châu Ánh gõ cửa. Ngay sau đó, có một vị quản gia ra mở cửa, mời hai người vào trong.
Cuối cùng Tống Vy cũng gặp được công chúa nhỏ. Chỉ có thể nói, quả không hổ là hoàng gia, lời nói và cử chỉ đều hết sức chú trọng lễ nghi.
“Tôi đã xem thiết kế của các cô rồi. Đẹp vô cùng. Tôi rất thích. Không biết lúc nào có thể may ra thành phẩm?” Công chúa nhỏ hỏi.